Đại Mỹ Nhân Hương Cảng Ở Những Năm 80

Chương 48:

Chương Trước Chương Tiếp

Ánh mắt Trình Vạn Đình dừng lại ở bàn tay phải buông thõng bên hông của Lâm Khả Doanh, lại nhớ đến khoảnh khắc trên phà Thiên Tinh ban nãy.

“Đại thiếu gia.” Lâm Khả Doanh vẫn nhớ tới khoản hai mươi vạn chưa nhận được, định thử vận may lần cuối: “Người vừa rồi là người anh thích sao?”

Trình Vạn Đình còn chưa kịp nói gì về Hoắc Hoa Sâm, không ngờ lại nghe cô chất vấn về Lý Tư Kỳ. Anh không chút do dự trả lời: “Không phải.”

“Tôi không tin!” Lâm Khả Doanh dường như muốn khóc, đôi mắt hạnh xinh đẹp chứa đầy bi thương vì nghĩ vị hôn phu yêu người khác. Cô từ từ tiến đến gần, váy đỏ bay nhẹ, cuối cùng chạm khẽ vào bộ vest đen của người đàn ông.

Đỏ và đen, đan xen hòa quyện.

Trình Vạn Đình lại ngửi thấy hương thơm quen thuộc, nhàn nhạt nhưng mang theo sức mạnh bủa vây chặt chẽ, khiến người ta khó mà thoát ra được.

Tiếng thở nhẹ lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô, quấn lấy hơi thở của anh, vừa đủ phả vào yết hầu của người đàn ông.

Trình Vạn Đình cúi mắt nhìn Lâm Khả Doanh, trong mắt chỉ có đôi mắt sáng ngời cùng đôi môi đỏ mọng của cô, lúc này chỉ tràn đầy sự oán trách với anh: “Tôi với cô ấy không có gì cả...” Trình Vạn Đình hiếm hoi dịu giọng, trầm thấp pha chút mềm mại, lưng hơi cúi xuống, kiên nhẫn giải thích.

“Đại thiếu gia, anh không cần lừa tôi đâu.” Lâm Khả Doanh lúc này chỉ đóng vai của mình, sau câu chất vấn là đến đoạn cao trào.

Cô hít sâu một hơi tiến thêm một bước, rụt rè ôm chầm lấy eo vị hôn phu, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng trên người anh, e lệ thốt lên: “Chồng à...”

Vừa dứt lời, Lâm Khả Doanh cảm nhận rõ ràng cơ thể người đàn ông cứng đờ, rắn chắc như sắt thép.

Lần đầu tiên, Trình Vạn Đình cảm thấy toàn thân như đang bốc cháy, từ eo bụng bị Lâm Khả Doanh ôm chặt lan ra khắp cơ thể. Anh cứng cáp như vậy, còn cô thì mềm mại đến thế.

Hô hấp của anh trầm trọng hơn, Trình Vạn Đình nâng tay vừa định ôm lấy người con gái trong lòng nhưng lại nghe cô nói.

“Hôn ước của chúng ta sắp giải trừ rồi, em gọi tiếng ‘chồng’ này là quá phận. Anh yên tâm...” Lâm Khả Doanh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vị hôn phu: “Sau này em sẽ không quấn lấy anh nữa, cũng sẽ nhớ kỹ rằng mình không nên yêu anh. Hôn ước giải trừ, em chỉ có thể gọi anh là, anh Tùng Hiền.”

Lâm Khả Doanh yên lặng chờ vài giây, nghĩ rằng sự “biết điều” của mình chắc hẳn sẽ khiến vị hôn phu áy náy, đến lúc đó thêm hai mươi vạn nữa là hoàn thành đường hướng nội dung gốc truyện.

Nhưng cô chờ vài giây vẫn không nhận được bất kỳ hồi đáp nào, thậm chí không khí dường như cũng yên lặng hẳn, còn thoáng hiện sự căng thẳng và nguy hiểm khó nhận ra.

Lâm Khả Doanh thầm thở dài, nếu diễn thế này vẫn không xong, thôi thì cô cũng hết cách rồi, không lấy được hai mươi vạn cuối cùng cũng đành, miễn sao tám mươi vạn kia còn nguyên là được.

Nghĩ vậy, cô thoáng buông lỏng, chuẩn bị lùi lại nửa bước chấm dứt cảnh tượng có phần xấu hổ này, tránh xa vị hôn phu.

Nhưng khi cô vừa mới lùi lại, tách khỏi cơ thể nóng bỏng cứng rắn của người đàn ông thì vòng tay mạnh mẽ bất ngờ từ sau lưng xiết chặt lấy eo cô, dùng sức kéo mạnh cô vào lòng.

Lâm Khả Doanh kinh ngạc ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt vị hôn phu đang cuộn trào sóng dữ, ánh mắt vốn bình tĩnh giờ đây tối sâu lúc này như có bão tố tích tụ.

Bàn tay đàn ông với những đốt ngón rõ ràng siết lấy cằm cô, cúi đầu sát lại gần như không còn khoảng cách, chóp mũi chạm vào chóp mũi, hơi thở quấn quyện.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)