Lâm Khả Doanh: “...” Anh đang kiểm tra bài tập đấy à?
Dù trong lòng lẩm bẩm, Lâm Khả Doanh cũng không dám nói mình đang đọc báo lá cải về giải trí Hương Cảng: “Đang đọc, tôi học nghiêm túc lắm.”
Một câu “học nghiêm túc” lập tức bị vị hôn phu nắm thóp, hỏi han vài câu, Lâm Khả Doanh lúng túng đối đáp, mãi mới tìm được cơ hội chuồn khỏi thư phòng. Phù, vị hôn phu không biết nổi cơn gì đột nhiên bắt mình phải học!
Mệt mỏi cả ngày, đặc biệt là ban đêm còn bị “tra khảo”, ép buộc học tập, Lâm Khả Doanh chỉ thấy mệt rã rời sau khi rửa mặt đã đi ngủ ngon lành.
Chỉ là sáng sớm hôm sau, tiếng gõ cửa vang lên, thanh thoát mà phiền toái, đánh thức Lâm Khả Doanh đang mơ màng.
“Ai vậy?” Lâm Khả Doanh dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, không nghe thấy tiếng trả lời, đành vật vã ngồi dậy. Nào ngờ, cửa phòng vừa mở, ngoài cửa là người đàn ông dáng vẻ cao lớn thẳng tắp.
Cao lớn tuấn tú tựa như núi non sừng sững trong khoảnh khắc che hết ánh sáng, chỉ có chiếc áo sơ mi trắng trên người mang lại chút ôn hòa, áp chế khí thế lạnh lùng bao trùm toàn thân.
Tiếng đồng hồ trong phòng khách vang lên “tích” đúng tám giờ, Lâm Khả Doanh khẽ nheo mắt, nghi hoặc không hiểu sao vị hôn phu lại xuất hiện trước cửa phòng mình từ sáng sớm.
“Giúp anh thắt cà vạt.” Người đàn ông thản nhiên nói.
Lâm Khả Doanh thấp hơn vị hôn phu một cái đầu, lúc này ngơ ngác nhìn vào cổ áo trống trơn của hắn, quả thật thiếu một chiếc cà vạt tinh xảo đắt tiền nhưng, cà vạt của mình chỉ là hàng chợ giá hai tệ thôi mà!
Dưới ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, Lâm Khả Doanh chỉ có thể quay về phòng, tìm từ góc tủ ra chiếc cà vạt tặng kèm hàng chợ giá rẻ.
“Đại thiếu gia, chiếc cà vạt này chắc chỉ đáng giá hai tệ thôi.” Lâm Khả Doanh cố gắng nhắc nhở người đàn ông rằng chiếc cà vạt này chẳng đáng giá bao nhiêu, không xứng với thân phận đại thiếu gia nhà giàu của anh, thật sự muốn đeo à?
“Ừm.” Trình Vạn Đình cúi mắt nhìn lướt qua ngón tay thon dài của cô, chiếc cà vạt sọc đỏ sẫm có chất vải thô ráp, vừa nhìn đã thấy rẻ tiền nhưng giờ đây lại khiến lòng bàn tay cô trở nên trắng như ngọc.
Những ngón tay mảnh khảnh như ngọc ấy từ từ lướt lên cổ anh, chỉ cách một lớp sơ mi trắng mỏng, cảm giác rõ ràng và ấm áp thoáng qua, cho đến khi chiếc cà vạt đỏ sẫm được thắt chặt quanh cổ.
Cùng lúc đó, còn có mùi hương thoang thoảng từ người cô khi khẽ kiễng chân lại gần, như một tấm lưới vô hình, dày đặc quấn chặt lấy anh, từ trên xuống dưới, quấn chặt không buông.
Để thắt cà vạt, Lâm Khả Doanh không khỏi nhón chân, đôi tay linh hoạt tạo nên một nút thắt gọn gàng. Dù sao kiếp trước cô cũng từng là dân công sở, những lễ nghi cơ bản về trang phục nơi làm việc đều đã được đào tạo.
Chiếc cà vạt tuy chất lượng kém nhưng khi thắt trên cổ vị hôn phu đẹp trai, trông lại như nâng tầm đẳng cấp của nó.
Lâm Khả Doanh hài lòng ngắm tác phẩm của mình, khóe môi treo nụ cười nhạt, định khoe khoang đôi chút nhưng lại thấy sắc mặt người đàn ông bỗng trở nên cứng ngắc, thay đổi nhanh chóng, thậm chí hơi thở cũng trầm xuống, xoay người bước đi.
Lâm Khả Doanh: “...” Không thèm nói một lời cảm ơn sao, vô lễ thật!
Ba ngày kế tiếp, mỗi tối Lâm Khả Doanh đều bị gọi lên thư phòng tầng hai, chỉ để ngồi trên sofa học tiếng Quảng Đông. Vị hôn phu đáng ghét vừa xem tài liệu vừa không cho cô đọc mấy tờ báo lá cải, thỉnh thoảng còn buộc cô đặt câu hỏi, nếu không hỏi được, anh sẽ thản nhiên châm chọc vài câu.
“Hỏi người khác thì hỏi nhiều lắm, giờ không có câu nào để hỏi à?”
“Ban ngày ra ngoài không phải để học đấy chứ?”
Thế là mấy hôm nay, Lâm Khả Doanh chẳng dám ra ngoài, thực sự không hiểu nổi rốt cuộc người đàn ông này đang nổi cơn điên gì. Đành nghiêm túc chuẩn bị câu hỏi, bắt đầu rèn luyện toàn diện nghe, nói, đọc, viết tiếng Quảng.
Cũng may vị hôn phu tuy nghiêm nghị, không hài hước như bác sĩ Tiểu Hoắc nhưng dù sao cũng xuất thân từ trường danh tiếng, dáng vẻ học bá rất có khí chất, dù mặt không cảm xúc nhưng giảng giải vẫn vô cùng thuyết phục. Đặc biệt là giọng nói của anh trầm ấm, tựa như quả thông dưới tuyết trắng mùa đông, vang bên tai khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.