Lâm Khả Doanh đã luyện phát âm của mục giải trí này, cất giọng tiếng Quảng còn chưa lưu loát: “Liên hoan hào môn vẫn có tình, thiếu gia bách hóa tỏ tình sâu đậm với thiên kim bánh trung thu bất động sản, không thích em.”
Khóe miệng Trình Vạn Đình khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười như có như không: “Ai cũng có thể làm thầy của cô, không sợ học hỏng sao?”
Lâm Khả Doanh: “?” Bác sĩ kia có tội gì chứ!
Trình Vạn Đình buông tay nhưng vẫn duy trì tư thế cúi người nhìn cô: “Ừ? Hỏi đi?”
Ngơ ngác vài giây, Lâm Khả Doanh mới phản ứng được, đây là vị hôn phu bận rộn đang chủ động hỏi cô có vấn đề gì trong học tập sao?
Thấy người phụ nữ trước mặt mãi không nói gì, Trình Vạn Đình lạnh giọng: “Sao, hỏi người khác thì hỏi tới hỏi lui cả ngày, đến chỗ tôi thì lại chẳng có câu nào à?”
Lâm Khả Doanh: “?” Ai mới là người nói không có thời gian chứ!
Dương Minh Huy làm việc bên cạnh Trình Vạn Đình đã hơn mười năm, từ một tên nhóc con ở khu ổ chuột nhờ được cứu mạng mà lật mình trở thành thư ký của đại thiếu gia tập đoàn hào môn Hương Cảng, thu nhập hàng năm lên đến hai trăm ngàn, năm ngoái kết hôn còn được đại thiếu gia tặng cho một căn hộ mới rộng một trăm mét vuông.
Vì vậy, Dương Minh Huy trung thành tuyệt đối, tự nhận mình rất hiểu đại thiếu gia nhưng dạo gần đây, nhiều hành động của đại thiếu gia khiến anh ta bối rối, vắt óc suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra lời giải.
Ví dụ như bây giờ. Sáng sớm, sau khi mở vài cuộc họp ở công ty, đại thiếu gia ăn trưa với giám đốc Dương của ngân hàng HSBC tại khách sạn Văn Hoa, chỉ trong một bữa cơm đã đạt được thỏa thuận về cổ phần của Tân Nguyệt Loan.
Theo thói quen trước đây, sau bữa trưa chắc chắn đại thiếu gia sẽ quay về công ty tiếp tục công việc nhưng lần này lại khác, anh ấy bảo tài xế đổi hướng đến nhà sách Trung Hoa.
Tài xế ngồi trong xe thỉnh thoảng liếc nhìn đại thiếu gia đang chọn sách trong hiệu, còn thư ký Dương thì càng gần càng thấy nghi hoặc: đại thiếu gia vốn ngày kiếm tiền như nước, chưa bao giờ lãng phí thời gian, vậy mà giờ lại đang tỉ mỉ chọn sách dạy trẻ học chữ và sách giáo khoa tiểu học!
Nhất là còn chọn kỹ lưỡng một cách lạ lùng, biết giải thích sao đây!
Nếu không phải biết rõ đại thiếu gia chưa kết hôn, cũng chưa từng có bạn gái, quanh người không hề có bóng dáng phụ nữ, thư ký Dương thậm chí đã muốn nghi ngờ, chẳng lẽ đại thiếu gia có con riêng rồi?
“Cầm mấy cuốn này đi tính tiền.” Chưa kịp để thư ký Dương nghĩ thông, Trình Vạn Đình đã đưa cho anh ta cả chục cuốn sách, thư ký Dương lập tức trả tiền mà không dám chậm trễ.
Khi hai người quay trở lại xe, ánh mắt hiếu kỳ của Thư ký Dương không nhịn được rơi vào đống sách chất như núi: “Đại thiếu gia, mấy cuốn này là... mua cho Tình Tình sao?”
Tình Tình là con gái út của Trình Chí Hào, nhị thiếu gia nhà họ Trình, năm nay mới hai tuổi, phải gọi đại thiếu gia là đại bá.
Trình Vạn Đình chỉ liếc Dương Minh Huy nhạt một cái, ánh mắt khiến anh ta lập tức im bặt: “Đi biệt thự Bán Sơn.”
Thư ký Dương: “?” Đây là buổi chiều ngày làm việc mà đại thiếu gia, anh lại trốn việc về nhà? Đây đâu phải phong cách của anh?
Khi xe từ từ chạy lên con đường núi quanh co, Dương Minh Huy chợt nhớ ra điều gì, à, gần đây cô Lâm trong biệt thự đang học tiếng Quảng!
Như phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, suốt đoạn đường anh ta không dám nói thêm lời nào, trong đầu ong ong. Nhưng đại thiếu gia đích thân dừng công việc quay về biệt thự, ai ngờ cô Lâm lại không có nhà.
Chị Hoa báo cáo hành tung của cô Lâm: “Cô Lâm ra ngoài rồi, nói là đi gặp bạn... Cô ấy thích đi chơi, còn trẻ mà, đâu thể cứ ru rú trong nhà mãi... Đúng vậy, ngày nào cũng ra ngoài, nghe nói quen được một bác sĩ dạy tiếng Quảng, bác sĩ đó dạy rất hay, cô Lâm còn bảo bác sĩ ấy đẹp trai lắm, giảng bài lại hài hước vui nhộn, rất có tài...”
Dương Minh Huy nghe đến câu cuối, mí mắt giật mạnh, không dám quay đầu nhìn sắc mặt đại thiếu gia, chỉ dám quay lưng lại, tự ý đề nghị: “Đại thiếu gia, tôi sẽ lập tức cho người điều tra xem cô Lâm hiện đang ở đâu.”