“Cậu có thái độ gì vậy hả!” Trình Quan Kiệt đập mạnh bàn ăn, dọa đến mức vợ ba Chung Thiến Liên vội vã dịu dàng khuyên nhủ.
“Lão gia, ngài đừng giận mà.”
Phó Nguyệt Hồng thì quay sang Trình Vạn Đình nói: “Vạn Đình, con sao có thể nói với ba con như vậy chứ? Ba con làm vậy cũng chỉ vì tốt cho con thôi, con gái của Lý đổng sự vừa trẻ trung xinh đẹp, gia thế tốt, học vấn cao, lại học tài chính, sau này cưới về chắc chắn chỉ có lợi cho con... Con...”
“Con ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ dùng bữa.” Trình Vạn Đình không để ý đến tiếng giận dữ hay khuyên nhủ của mọi người, dứt khoát rời khỏi bàn ăn.
Một bàn đồ ăn, thọ tinh gần như tức no, được Phó Nguyệt Hồng dìu lên lầu nghỉ ngơi, Trình Mẫn thì đuổi theo bước chân anh cả.
“Anh cả, anh định về biệt thự Bán Sơn à?”
Trình Vạn Đình vì em gái mà dừng bước, quay người lại nói: “Có chuyện gì thì tìm chị Ngô và chú Dương hoặc gọi điện cho anh. Về nghỉ ngơi đi, học hành cũng không cần cố quá sức, chú ý sức khỏe.”
“Em biết rồi.” Trình Mẫn ngoan ngoãn gật đầu, lại thử dò hỏi: “Anh thật sự không định cưới con gái của Lý đổng sự sao?”
Trình Vạn Đình kiên quyết từ chối: “Không cưới.”
Trình Mẫn lại rụt rè tám chuyện, đôi mắt lấp lánh: “Anh cả, vậy khi nào anh mới tìm cho em một chị dâu đây?”
Khóe miệng Trình Vạn Đình khẽ nhếch lên: “Con nhóc như em lo chuyện bao đồng làm gì.”
Trình Mẫn: “...”
Rời khỏi gara nhà họ Trình bằng một chiếc Bentley, chạy lên con đường núi quanh co, hai tay Trình Vạn Đình giữ chặt vô lăng, bên tai vẫn vang vọng lời Phó Nguyệt Hồng, con gái của Lý đổng sự từ gia thế đến bản thân đều hoàn hảo, gần như không có khuyết điểm. Thế nhưng, trong đầu anh lại bất chợt hiện lên bóng dáng khác, xét trên mọi phương diện dường như chẳng thua kém gì nhà họ Lý.
Chiếc Bentley dừng trước biệt thự Bán Sơn. Trình Vạn Đình dặn vệ sĩ không cần đánh thức người khác, tự mình đi về hướng nhà chính nhưng khi nhìn thấy ánh đèn sáng rực trong phòng thì sững người.
Đã quen với cảnh mỗi lần về đây đều là bóng tối tĩnh mịch, đến giờ vẫn thấy bất ngờ với ánh sáng rực rỡ. Trong phòng khách, ánh sáng lấp lánh từ chiếc đèn chùm trên trần nhà chiếu sáng khắp nơi, trên sofa là bóng dáng mơ màng đang ngủ thiếp đi của một người phụ nữ.
Mái tóc đen thả tùy ý, phần lớn rủ xuống tay vịn sofa, từng sợi tóc mượt mà như lụa mềm, dưới ánh sáng của đèn chùm pha lê, ngay cả tóc cũng sáng lấp lánh rực rỡ.
Gương mặt trắng như sứ bị mái tóc che mất một nửa, do ngủ say đôi môi đỏ khép chặt, lộ ra vài phần ngoan ngoãn, lúc này không còn chút dáng vẻ nào của người phụ nữ từng nói những lời khiến lòng người rung động.
Chỉ trong khoảnh khắc, Trình Vạn Đình cúi xuống, bàn tay thon dài rõ khớp xương nắm lấy cằm người phụ nữ, thấy cô chậm rãi tỉnh lại, đôi mắt mờ mịt mở ra.
Lâm Khả Doanh từ nhà chị Hà ăn tối về, định tranh thủ học tiếng Quảng, cầm tờ báo mỗi ngày nghiên cứu học tập nhưng cơm tối xong dễ buồn ngủ, đọc báo được một lúc thì thiếp đi, đầu tựa nghiêng lên sofa.
Đến khi cảm giác có lực nhẹ truyền đến, cô mở mắt, ánh mắt còn chút mơ màng chưa tỉnh hẳn.
Đây là...
Chỉ thấy người đàn ông cao lớn như tùng bách, bộ vest rộng đã cởi ra vắt trên sofa, trên người là chiếc sơ mi trắng thắt cà vạt xám đậm, khí chất trầm ổn nặng nề.
Anh cúi xuống nhìn cô, trong mắt như có lửa cháy, tay nắm cằm cô hơi dùng lực, khiến cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: “Đang đọc báo à?”
Lâm Khả Doanh mơ mơ màng màng, nào phân biệt được vị hôn phu đêm hôm phát điên cái gì, chỉ nhớ nhân vật của mình, chớp mắt, buột miệng trả lời: “Ừ, tôi đang học.”
Trình Vạn Đình trước nay vẫn nói tiếng phổ thông với Lâm Khả Doanh, bỗng nhiên dùng tiếng Quảng nhanh chóng đọc lướt tiêu đề mục giải trí trên báo:“Bí mật hào môn của vua cờ bạc?”
“Đại gia bất động sản và ngôi sao nữ ăn liền?”
“Vợ trước của cố đại gia cao su đau khổ kể về ba người mẫu nam?”
Lâm Khả Doanh: “...” Học tập khô khan như vậy, vừa học vừa xem tin đồn giải trí có gì sai? Chỉ là anh đọc to thế này, thật quá xấu hổ!
Lâm Khả Doanh lúng túng kéo khóe miệng, lại nghe vị hôn phu chỉ vào tiêu đề cuối cùng: “Cái này là gì?”