Đồng thời, Lâm Khả Doanh còn đến chợ đầu mối quần áo chọn ra bảy tám loại phong cách, dựa vào hiểu biết của mình về gu thẩm mỹ Đại Lục, cô làm bảng phân loại chi tiết và phác thảo phối đồ đơn giản, giao cho vợ chồng chị Hà Tú Vân.
“Chị Hà, sau này em ở Đại Lục, chị và anh Sinh ở Hương Cảng, chúng ta cùng nhau phát triển mạnh mẽ.”
Chị Hà Tú Vân bị câu nói của Lâm Khả Doanh làm bật cười, chị vốn không tham vọng nhiều, chẳng nghĩ xa xôi, chỉ thấy tin tưởng Lâm Khả Doanh: “Nghe em là được.”
Đình Đình xuất viện thuận lợi, trước đây vì bệnh tim nên không dám chạy nhảy mạnh, trên lớp thể dục chỉ có thể đứng nhìn, giờ đây đã có thể chạy bước nhỏ, như con bướm nhẹ nhàng.
Chỉ có cha mẹ và anh trai ở phía sau liên tục nhắc nhở: “Đừng chạy... thôi được rồi, chạy chậm thôi!”
Nhà chị Hà Tú Vân nhiệt tình mời Lâm Khả Doanh về nhà ăn lẩu, chuẩn bị sẵn một bàn đầy đủ nguyên liệu, xương gà lớn, xương heo trong nồi đất sôi sùng sục, thịt bò, thịt heo, cá được xử lý sạch sẽ, thả vào nồi, ngoài các món mặn còn có rau xanh giòn ngon.
Lâm Khả Doanh cùng gia đình họ Hà chen chúc trong căn nhà công cộng nhỏ hẹp, bốn người một nhà gộp lại chưa tới hai mươi mét vuông, nơi nào cũng chật chội, ăn cơm còn phải cẩn thận không va vào nhau nhưng mọi người vẫn ăn rất vui vẻ.
Sau bữa ăn, Lâm Khả Doanh tò mò đi tham quan nhà công cộng, nghe chị Hà Tú Vân kể về quy trình nộp đơn xin nhà công, chỉ cảm thấy thật không dễ dàng.
Hương Cảng đông dân đất chật, giá nhà lại vô cùng cao phần lớn người bình thường cả đời cũng chẳng mua nổi căn nhà riêng, có thể xin được nhà công với tiền thuê thấp đã là may mắn lắm rồi.
“Chị Lâm, nhà em có đủ điều kiện mới nộp đơn, mà cũng phải đợi tận ba năm mới được duyệt đó.” Đình Đình giơ ba ngón tay, vẻ mặt khoa trương như đang kể chuyện kinh dị.
“Vậy thì đúng là nhiều người nộp đơn thật.” Lâm Khả Doanh cảm thán.
“Chứ sao nữa.” Chị Hà Tú Vân hài lòng gật đầu: “Nhà chị đã tính là may mắn rồi.”
Đình Đình ngẩng cao cằm: “Chờ em tốt nghiệp rồi em nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, đến lúc đó nhà mình cũng sẽ dọn đến sống ở Thiển Thủy Loan, Thâm Thủy Loan! Ba, mẹ, anh, chúng ta sẽ ở nhà lớn!”
Lâm Khả Doanh xoa đầu cô bé, khen ngợi không ngớt: “Có chí khí đấy!”
Đợi đến khi Lâm Khả Doanh ăn xong về lại biệt thự Bán Sơn, mấy hôm nay đêm nào cũng về nhà nhưng Trình Vạn Đình lại không có mặt.
A Mai vừa nói chuyện vừa cố gắng dùng tiếng Quảng cực chậm để Lâm Khả Doanh hiểu: “Chị Hoa nói, tối nay đại thiếu gia về nhà họ Trình rồi, đại thiếu gia với lão gia không thân thiết lắm, tối nay không biết có về không nữa.”
Lúc này, Trình Vạn Đình bị loạt cuộc gọi như mưa dồn dập gọi về biệt thự nhà họ Trình, tất cả chỉ vì hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của cha Trình, Trình Quan Kiệt.
Bước sang tuổi năm mươi, Trình Quan Kiệt không thích làm lớn, chỉ ăn cơm đơn giản cùng người nhà.
Ông ngồi chủ vị, bên trái lần lượt là vợ hai Phó Nguyệt Hồng và vợ ba Chung Thiến Liên. Vợ cả nhà họ Trình đã mất, phía sau theo thứ tự là đại thiếu gia Trình Vạn Đình cùng em gái ruột Trình Mẫn, nhà hai có Trình Chí Hào và Trình Huệ Linh, nhà ba có Trình Gia Tuấn.
Trình Vạn Đình là trưởng tử, hiện tại còn nắm giữ hơn nửa sản nghiệp nhà họ Trình, Phó Nguyệt Hồng cũng vô cũng vô cùng khách khí với người con trưởng này.
“Vạn Đình, con mau dọn về ở đi, có nhà mà không ở, cứ chạy ra ngoài sống, ba con nhắc đến con hoài.”
Lời vừa dứt, Trình Quan Kiệt đã trừng mắt quát: “Ai mà rảnh nhắc nó suốt ngày hả!”
Trình Chí Hào, con trai Phó Nguyệt Hồng cười cợt: “Ba, anh cả không về, ba không hay ra ngóng ở cửa sao?” Nhưng bị ánh mắt uy nghiêm của cha quét qua, Trình Chí Hào lập tức câm miệng.
Trong bữa cơm, Trình Quan Kiệt nhân lúc tâm trạng tốt, lại lôi chuyện hôn nhân của con trai trưởng ra nói: “Con gái của giám đốc Lý có chỗ nào không xứng với con? Tuần này con đi gặp người ta, ăn bữa cơm, thanh niên cứ nên hẹn hò nhiều.”
“Con đã nói là không gặp.” Trình Vạn Đình không mấy hứng thú, cả bàn thức ăn chỉ ăn được mấy miếng lấy lệ.