Họ Trình trước đây vốn say mê ngành vận tải biển, ít có xung đột lợi ích với ông nhưng những năm gần đây, Trình Vạn Đình liên tục vươn tay, tiến công toàn diện vào cao ốc thương mại, bất động sản, luôn khiến người khác dè chừng. Lần này, người này còn chủ động mời ông tới, mục tiêu nhắm thẳng vào Cửu Long Thương.
“Trình lão đệ, muốn Cửu Long Thương, Di Hoà cũng muốn, bây giờ cậu cũng muốn chen chân vào à?” Lưu Chí Cao nâng chén trà lên, hương trà nồng đượm tỏa ra, ông hớp một ngụm.
Trình Vạn Đình nét mặt nghiêm túc, tuy nhỏ hơn Lưu Chí Cao hơn mười tuổi nhưng khí thế trầm ổn, không hề có chút dè dặt của kẻ hậu sinh, nghe vậy, anh cũng nâng chén, ra hiệu trên không trung rồi mới nhấp một ngụm.
Vị trà đậm đà, chát mà thơm, theo đầu lưỡi chảy xuống cổ họng, hoà cùng giọng nói trầm thấp của anh: “Cửu Long Thương, ai mà chẳng muốn? Tôi cũng không ngoại lệ. Nếu Lưu tổng cứ muốn đối đầu với Di Hoà, chi bằng cứ giữ lấy 18 triệu cổ phiếu trong tay mà đấu cả đời.”
“Cậu đang uy hiếp tôi?” Lưu Chí Cao hơi nheo mắt.
“Hôm nay tôi mời Lưu tổng đến không phải để uy hiếp, mà là muốn giúp đỡ.” Trình Vạn Đình đặt những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lên thân tách trà sứ trắng, dáng vẻ ung dung tự tại.
“Giúp đỡ thế nào?” Lưu Chí Cao có phần hứng thú.
“Tôi nghe nói Lưu tổng cũng có hứng thú với Tân Nguyệt Loan, ông bán cho tôi 18 triệu cổ phiếu Cửu Long Thương trong tay, tôi sẽ thay ông đàm phán với HSBC, tôi lấy được Cửu Long Thương, ông lấy được Tân Nguyệt Loan, chẳng phải đôi bên cùng có lợi sao?”
Tân Nguyệt Loan cũng là mảnh đất bất động sản vị trí đắc địa ở Hương Cảng nhưng hiện tại do HSBC góp vốn kiểm soát. Lưu Chí Cao nhớ lại những lời đồn đại ngoài kia, không khỏi cười nhẹ: “Trình lão đệ chẳng lẽ định tự mình nhúng tay, kết hôn với con gái của giám đốc HSBC, từ đó giúp anh em già này xoay chuyển tình thế?”
Liên hôn nhà giàu ở Hương Cảng là chuyện thường tình, thậm chí là thủ đoạn quan trọng để duy trì thế lực của các gia tộc. Nhưng ánh mắt Trình Vạn Đình bỗng nhiên thoáng hiện lên hình ảnh đôi nam nữ đẹp trai xinh gái ở nhà hàng Tây dưới lầu.
Anh cũng cười khẽ: “Tôi chưa đến mức phải vì chuyện này mà tự mình nhúng tay.”
Trong lúc đổi chén nâng ly, trời đã hoàn toàn tối, sao trời lấp lánh, phản chiếu với cảnh phồn hoa rực rỡ nơi mặt đất.
Thư ký Dương và người thân tín của Lưu Chí Cao chờ bên ngoài, nghe thấy tiếng mở cửa mới đồng loạt đứng dậy. Lưu Chí Cao ra hiệu cho thuộc hạ rời đi, trước khi đi liếc nhìn Trình Vạn Đình: “Trình lão đệ, chuyện này đã định, Cửu Long Thương và Tân Nguyệt Loan nhất định tôi phải có một phần, còn cậu, có lấy được Cửu Long Thương hay không, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của cậu thôi.”
Trình Vạn Đình khẽ gật đầu, nét mặt không đổi: “Những gì tôi muốn, từ trước đến nay chưa từng không đạt được.”
Đợi Lưu Chí Cao và đoàn người lần lượt rời đi, Dương Minh Huy bố trí vệ sĩ phía mình canh giữ bên ngoài, đóng cửa phòng lại rồi bước nhanh đến gần đại thiếu gia: “Đại thiếu gia, chuyện Cửu Long Thương...”
“Cậu đi điều tra rõ ràng người đàn ông ngồi ở bàn số sáu trong nhà hàng Tây dưới lầu.”
Thư ký Dương phản xạ có điều kiện: “Dạ.” Nhưng lời vừa thốt ra, người đã ngơ ngác.
Bàn số sáu nhà hàng Tây? Điều tra người đàn ông nào? Chẳng phải đang nói chuyện Cửu Long Thương sao!
Bữa ăn Tây này vô cùng vui vẻ, khi Lâm Khả Doanh và Hoắc Hoa Sâm rời đi, trời đã hoàn toàn tối. Hoắc Hoa Sâm phong độ khác thường, gọi trước một chiếc taxi cho Lâm Khả Doanh, thanh toán trước tiền, tự tay mở cửa xe, trước khi tiễn cô vào xe không quên khéo léo mời lần gặp mặt sau.
“Cô Lâm, thứ bảy này cô có rảnh không?” Hoắc Hoa Sâm để ý thấy trong bữa ăn Lâm Khả Doanh rất có hứng thú nói về ẩm thực, bèn nhanh chóng thả cành ô liu: “Trà chiều của Lý Ký không tệ, tôi tin cô sẽ thích. À, đến lúc đó chúng ta có thể đi xem phim trước, bộ mới công chiếu ‘Sư Đệ Xuất Mã’ được khen ngợi lắm, đánh đấm rất hay.”
Lâm Khả Doanh có thể mơ hồ cảm nhận được tâm ý của bác sĩ nhỏ, nếu không phải vì chẳng bao lâu nữa cô sẽ trở về Đại Lục, chắc chắn sẽ không ở lại Hương Cảng thì thật ra có thể yêu đương với một người đàn ông đẹp trai dí dỏm như vậy cũng không tệ.