Lâm Khả Doanh cong mày cười: “Vậy là em đem hết gia tài của mình ra cược rồi, chị áp lực ghê đấy.”
Trong phòng bệnh, tiếng cười nói rộn rã, chị Hà mời Lâm Khả Doanh tuần sau, sau khi Đình Đình xuất viện, đến nhà ăn lẩu. Điều này quả thực khiến Lâm Khả Doanh hơi lưu luyến, dù sao cô cũng sắp rời nơi này rồi.
Dù gì thư ký Dương lần trước nhắc đến chuyến tàu sang Đại Lục cũng là chuyện tuần sau. Cô khẽ gật đầu, thoáng sau, cửa phòng bệnh bị gõ, bác sĩ Tiểu Hoắc cởi áo blouse trắng, đến đón Lâm Khả Doanh đi ăn ở khách sạn Bán Đảo.
Trên đường đi, Lâm Khả Doanh hỏi về bố mẹ của bác sĩ Tiểu Hoắc, anh chỉ nói họ sẽ tự đến sau nhưng đến khi đến khách sạn Bán Đảo, bố mẹ anh ấy vẫn chưa xuất hiện.
Tiếng đàn piano êm ái vang vọng trong nhà hàng phương Tây yên tĩnh, nhân viên phục vụ kéo ghế mời khách ngồi.
Lâm Khả Doanh nhìn quanh đều là các cặp đôi đang hẹn hò, còn trước mặt cô trên bàn ăn phương Tây là những đóa hoa hồng lãng mạn cùng chân nến cao chót vót đang cháy, không khỏi nhìn sang bác sĩ Tiểu Hoắc.
“Bác sĩ Tiểu Hoắc, bố mẹ anh...”
Bác sĩ Tiểu Hoắc vẻ mặt anh tuấn, nụ cười ôn hòa, tự tay rót đầy rượu đỏ cho cô, đưa qua: “Cô Lâm, xin lỗi đã nói dối cô. Một tiếng trước tôi đã nhờ bố mẹ tối nay đừng tới đây.”
Lâm Khả Doanh nhận ly rượu đặt lên bàn, tò mò hỏi: “Vì sao?”
“Tôi muốn cùng cô ăn tối riêng.” Bác sĩ Tiểu Hoắc nhìn cô đầy chân thành: “Muốn chính thức làm bạn.”
Lâm Khả Doanh bị sự thẳng thắn của anh ấy chọc cười.
...
Khách sạn Bán Đảo là khách sạn danh tiếng nhất ở đây, Cửu Long, sang trọng, đẳng cấp, nơi thường lui tới của giới thượng lưu. Trình Vạn Đình hẹn gặp Lưu Chí Cao người vừa mua 18 triệu cổ phần Cửu Long Thương tại đây để bàn bạc. Nhưng vừa bước vào khách sạn, anh đã cảm thấy có chút khác lạ.
Bên trái sảnh nhà hàng phương Tây, bóng dáng quen thuộc mà xa lạ.
Người phụ nữ từng xuất hiện trong mộng, lúc thì mặc chiếc áo bông hoa cũ kỹ, lúc thì mặc váy hai dây xanh lá, lúc này khoác lên người chiếc váy đỏ rực, ôm sát eo, tôn lên đường cong mềm mại, vạt váy xòe tự nhiên như cánh hoa, rũ xuống bên hông, lộ ra cổ chân trắng muốt.
Trên cổ chân lấp lánh một nốt ruồi đen tròn trịa, ngược lại càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Mái tóc xoăn bồng bềnh xõa sau vai, khiến gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô càng thêm diễm lệ.
“Thiếu gia, Lưu Chí Cao đã đến, đang chờ ngài trên lầu.” Thư ký Dương thấy thiếu gia dừng bước, vội nhắc nhở. Chỉ trong chốc lát, sao thiếu gia lại sa sầm mặt, trông có vẻ không vui chút nào!
Vì Bác sĩ Tiểu Hoắc vừa hài hước vừa thẳng thắn, Lâm Khả Doanh không những không tức giận, mà còn nhấp một ngụm rượu vang, dường như nửa khen nửa trêu: “Bác sĩ Tiểu Hoắc, anh đúng là đứa con có hiếu.”
Bác sĩ Tiểu Hoắc không phủ nhận cũng không thừa nhận: “Bố mẹ tôi chắc sẽ mừng vì thoát được kẻ chướng mắt như tôi, tối nay vừa khéo tận hưởng thế giới của hai người.”
Hoắc Hoa Sâm học y ở nước ngoài, lời nói và cử chỉ vốn đã mang vài phần phóng khoáng kiểu Tây, thẳng thắn đến không tưởng. Đặc biệt là khi lần đầu tiên gặp cô Lâm đã kiên quyết theo đuổi.
Nói thật, trong nhà hàng Tây yên tĩnh và lãng mạn, vừa trò chuyện vừa cười đùa với bạn ăn hiểu biết rộng rãi ngồi đối diện, Lâm Khả Doanh cảm thấy không tệ. Chỉ là theo thời gian trôi qua, bầu không khí xung quanh dường như trở nên loãng hơn, không biết từ đâu có ánh nhìn nóng bỏng như kim châm vào lưng.
Cô theo bản năng nhìn về phía cửa khách sạn Bán Đảo, chỉ thấy một đoàn người được vệ sĩ bao quanh rời đi, không biết là nhân vật lớn nào. May mắn là khi nhân vật lớn rời đi, ánh nhìn nóng bỏng ấy dường như cũng biến mất.
Lâm Khả Doanh tiếp tục thưởng thức món ăn ngon, thỉnh thoảng còn thấy vài cậu ấm nhà giàu ở bàn khác tặng hoa cầu hôn bạn gái, thật đúng là đời như kịch.
...
Tầng một của nhà hàng Tây đang diễn ra vở kịch lãng mạn, mê hoặc lòng người thì lúc này, trong phòng suite riêng trên tầng 26 của khách sạn Bán Đảo, người đứng đầu Tập đoàn Hoàn Vũ và người đứng đầu Thiên Tinh Địa Ốc đang ngồi uống trà, đàm đạo.
Lưu Chí Cao đã lăn lộn trong ngành bất động sản Hương Cảng từ những năm đầu, giành được không ít mảnh đất từ tay chính phủ Hương Cảng và vốn Anh, có thể nói là giàu có đến mức khiến người ta kinh ngạc. Giờ đây vừa bước qua tuổi bốn mươi, độ tuổi trung niên đầy khí phách, khi nhìn người đàn ông trẻ tuổi chưa đến ba mươi đối diện, lại có phần bất ngờ.