Bảo vệ không nhận ra đây chính là cô gái quê mùa đến thăm trước đó, chỉ thấy cô hôm nay ăn mặc tinh tế, khí chất cao quý, bèn vội liên lạc với thư ký Dương. Khi thư ký Dương vội vã chạy xuống tầng lấy hộp đồ ăn, đã không thấy bóng dáng Lâm Khả Doanh đâu nữa.
“Thiếu gia, đây là đồ ăn cô Lâm gửi tới cho anh.” Thư ký Dương đưa hộp đồ ăn kèm một tờ giấy, chẳng dám đọc nội dung trên đó.
[Đại thiếu gia, tuy công việc quan trọng nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn, nhớ ăn uống đúng giờ nhé]
Thư ký Dương thầm cảm thấy thương cho tấm lòng của cô Lâm, cớ gì thiếu gia nhà mình vốn là người lạnh lùng vô tình, vậy mà trước đây cũng từng ăn đồ cô mang tới.
Hai hôm nay sắc mặt anh kém, giống như mất ngủ, cả người toát ra khí tức khó chịu, Trình Vạn Đình lạnh lùng nói: “Đem đồ ra ngoài, xử lý đi.” Bị quấy rối bởi người không nên xuất hiện trong mơ, thậm chí để mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm, Trình Vạn Đình tinh thần sa sút, tâm trạng cũng chẳng vui vẻ gì.
Thư ký Dương nghĩ bụng, quả nhiên thiếu gia đối với cô Lâm chút kiên nhẫn và khác biệt cũng biến mất rồi.
“Tấm lòng của cô Lâm thế này, có phải không nên...” Thư ký Dương lẩm bẩm.
“Cậu cũng biết nói thay cho cô ta nhỉ.” Trình Vạn Đình bóp trán, vẻ mặt bực bội, từ lúc trưởng thành chưa từng xuất hiện cảm xúc bất an và mất kiểm soát như bây giờ đang dâng trào. Mà nguồn cơn của tất cả những điều này đều cần phải cắt đứt.
“Chút đồ vớ vẩn ấy thì xử lý đi là được rồi.” Trình Vạn Đình nhìn thư ký, thần sắc nghiêm nghị: “Ngược lại là cậu, cả ngày mở miệng cô Lâm, ngậm miệng cũng cô Lâm, cô ta cho cậu uống thuốc mê gì à?”
Thư ký Dương: “...” Trong lòng kêu oan mà không dám nói, mình cả ngày nhớ nhung cô Lâm sao?
Rõ ràng là “...” Thôi, anh là sếp.
“Thiếu gia, tôi chỉ nghĩ tấm lòng cô Lâm hiếm có thôi.” Thư ký Dương thầm khâm phục và cảm ơn vì cô Lâm có thể vài lần khuyên thiếu gia ăn uống đúng giờ.
Trình Vạn Đình khẽ cười khẩy, quyết tâm không cho hình bóng không nên xuất hiện đó chen vào giấc mơ đêm nay nữa, lạnh giọng nói: “Cậu nghĩ một người trước thì hủy hôn, sau đó lại muốn quyến rũ tôi, có thể có tấm lòng gì chứ?”
Thư ký Dương: “...” Không dám nói thêm. Trước đây anh ta cũng chưa từng để ý đến người phụ nữ nào, dù có người nào làm càn hay không đúng mực, anh cũng chẳng thèm để tâm.
Giờ sao lại còn thấy khó chịu?
Trình Vạn Đình cũng thoải mái hơn chút, dường như cuối cùng cũng đã quẳng hết những chuyện vẩn vơ ra khỏi đầu óc và trái tim, lập tức trở về bộ dạng doanh nhân lạnh lùng vô tình vốn có.
“Tối nay tôi và Lưu Chí Cao bàn chuyện Cửu Long Thương ở khách sạn Bán Đảo, cậu nhớ ngày mai sắp xếp người tung tin ra ngoài.”
Thư ký Dương cũng thu lại tâm trạng hóng hớt, vội đáp lời.
Lâm Khả Doanh mượn danh nghĩa vị hôn phu tặng súp vi cá, buổi chiều đã đến bệnh viện Mary, cùng chị Hà và chồng chị ấy bàn bạc chi tiết việc vận chuyển quần áo sỉ. Hai bên mỗi người phụ trách một phần, chắc chắn nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc lần nào cũng phải từ Đại Lục về cảng thành lấy hàng.
Lâm Khả Doanh đang tính toán việc đầu tư mở cửa hàng, cùng hai người ăn chia lợi nhuận, nhờ vào thị trường lớn cơ bản không có gì cản trở.
Bây giờ chị Hà vừa tin tưởng vừa biết ơn Lâm Khả Doanh, nhất là khi nghe cô trình bày kế hoạch bán quần áo trong tương lai đâu ra đấy, bèn đáp: “Chị với A Sinh chỉ có chút sức và thời gian, kiếm ít tiền công là được rồi, đâu dám nghĩ đến chia lợi nhuận.”
Hai vợ chồng vốn là người chất phác, A Sinh cũng xua tay: “Cô Lâm, bọn tôi giúp cô thôi, không cần tiền đâu.”
Lâm Khả Doanh thấu hiểu rằng làm ăn kiêng kỵ nhất là phân chia không công bằng, nhất là khi việc kinh doanh phát đạt, một bên nhận công quá ít sẽ dễ dẫn đến bất mãn, thậm chí phá vỡ hợp tác.
“Chị Hà, anh Sinh, đừng từ chối, đây đâu phải việc tay chân đơn thuần, chọn lựa quần áo, kiểm đếm rồi vận chuyển lên tàu rất quan trọng, hai người lấy ba phần lợi nhuận là xứng đáng.”
Tuần sau, khi Đình Đình xuất viện, cô bé vui vẻ giơ tay nói: “Chị ơi, ba mẹ không đồng ý thì em làm, em có hơn ba mươi tệ tiền lì xì để dành, có thể đưa chị hết.”