Có lẽ do đã ở Hương Cảng gần nửa tháng, Lâm Khả Doanh lại nhận được một nghìn đô la Hương Cảng được chị Hoa đưa đến.
“Minh Huy nói là do đại thiếu gia dặn dò.” Chị Hoa không hiểu ý của đại thiếu gia, chỉ thấy cô Lâm cứ luôn miệng nói sắp về Đại Lục, lại bật chế độ tiếng phổ thông vụng về, cố gắng giao tiếp với cô: “Khả Doanh tiểu thư, cô đến Hương Cảng làm gì vậy?”
Lâm Khả Doanh cũng không giả vờ khách sáo, trực tiếp nhận tiền, nghĩ tới số tiền lớn sắp về tay, dĩ nhiên kiên quyết không để vị hôn phu của mình gặp rắc rối. Vị hôn phu chán ghét hôn ước này, cũng không muốn người khác biết, cô hiểu!
“Đi thăm người thân, không lâu nữa sẽ về.” Lâm Khả Doanh không rành tiếng Quảng Đông, bèn viết mấy chữ giản thể lên giấy.
May mà chị Hoa cũng có thể hiểu được đại khái. Lại có thêm một khoản sinh hoạt phí, Lâm Khả Doanh trong lòng cảm ơn vị hôn phu ra tay hào phóng, chẳng mấy chốc đã ra trung tâm mua sắm ở Trung Hoàn, tiêu ba trăm đô la mua một máy chơi điện tử.
Bây giờ chưa có điện thoại di động hay máy tính tiện lợi, thậm chí ngay cả máy chơi điện tử nhỏ cỡ lòng bàn tay cũng là món đồ quý hiếm. Ở Hương Cảng giá không rẻ, ở Đại Lục càng hiếm có, phải vận chuyển từ Hương Cảng về mới có để bán.
Hiếm có dịp sở hữu một phương tiện giải trí hiện đại, Lâm Khả Doanh đắm chìm trong đó, chơi trò chơi mà sau này nhìn lại thấy thật ngây ngô, điều khiển viên bi nhỏ liên tục lăn qua các chướng ngại vật để về đích.
Máy chơi điện tử giá cao, một chiếc đã ba trăm nhưng nếu vận chuyển về Đại Lục, giá trên nghìn cũng dễ dàng bán được dù sao thì vật hiếm mới có giá.
Trong lòng Lâm Khả Doanh khẽ động.
Sau khi dạo trung tâm thương mại, lại mua thêm vài bộ quần áo, dây chuyền và vòng tay, Lâm Khả Doanh đi ngang qua tiệm làm tóc bên đường, nhìn tấm áp phích treo trên tường với hình ảnh nữ minh tinh Hương Cảng xinh đẹp rực rỡ với mái tóc xoăn bồng bềnh, không khỏi động lòng.
Tranh thủ trước bữa trưa, Lâm Khả Doanh bước ra từ tiệm làm tóc với kiểu tóc hợp mốt nhất hiện nay. Mái tóc đen bồng bềnh như rong biển tỏa ra, đuôi tóc lượn sóng, tạo nên vẻ đẹp uyển chuyển sinh động.
Nhân viên tiệm làm tóc nhìn khách hàng mãi không thôi, nổi ý định: “Xinh đẹp quá, vụ này miễn phí cho cô, cô chụp cho chúng tôi tấm ảnh áp phích dán ở đây nhé.”
Khách hàng chẳng khác nào minh tinh trên poster, đúng là quảng cáo sống. Đáng tiếc là Lâm Khả Doanh chỉ nghe hiểu hai chữ “xinh đẹp”, nghe thợ nói luyên thuyên một tràng, đã nhanh chóng trả tiền rồi rời đi.
Cô đã đói rồi.
Trong sảnh lớn của khách sạn Văn Hoa ở Hương Cảng, Lâm Khả Doanh bước vào và thưởng thức một bữa tiệc Quảng Đông thịnh soạn. Bồ câu quay, vi cá, bào ngư... Thật sự là thập niên 80, chất lượng tuyệt vời, sắc hương vị đầy đủ.
Chỉ là khi bàn bên cạnh có vài ông chú giàu có bước vào, hứng khởi gọi một phần cơm vi cá, Lâm Khả Doanh ngoảnh đầu nhìn, đoán rằng người này hẳn đã làm giàu nhờ cổ phiếu.
Quả nhiên, mấy người đó nói chuyện cũng không giấu diếm, hóa ra là nhóm ông chú bán rau ở chợ gần đây, người mời khách chính là ông chú nhờ cổ phiếu mà đổi đời, kiếm được năm nghìn đô la Hương Cảng, mới rủ bạn bè đến ăn vi cá.
Phim TVB một lần nữa bước ra đời thực, Lâm Khả Doanh nhìn thấy rất thích thú, ăn càng thêm ngon miệng. Chim bồ câu nướng giòn rụm, da vàng ươm, thịt chắc và thơm ngon. Bào ngư kho đỏ tươi, thịt mềm, mọng nước, vị ngon tuyệt vời, xứng danh là vua của hải sản.
Lâm Khả Doanh tự mình ăn uống no nê, trước khi rời đi không quên dùng tiền vị hôn phu đưa để mua một phần súp vi cá đóng gói mang đến dưới tầng của tòa nhà Hoàn Vũ.
Nhớ diễn đúng kịch bản chính là sứ mệnh của Lâm Khả Doanh. Dù sao hôm qua nghe thư ký Dương thông báo, cô mới biết tiền bồi thường khi hủy hôn lên đến sáu trăm nghìn, dẫu có chơi “chém giá” kiểu Pinduoduo(*) thì cũng còn thiếu mấy nhát.
(*) Chém giá kiểu Pinduoduo” là cách nói ví von về chiến lược bán hàng cực kỳ rẻ và mô hình mua chung, độc đáo của nền tảng thương mại điện tử Pinduoduo. Nó mang ý nghĩa giảm giá “sốc”, giá rẻ đến mức khó tin,