Đại Mỹ Nhân Hương Cảng Ở Những Năm 80

Chương 22:

Chương Trước Chương Tiếp

Thành ra đám người hầu này ngày ngày chỉ quanh quẩn trong biệt thự, rảnh rỗi đến mức phát ngán, mà lương hàng tháng vẫn nhận đều đều đến nỗi họ cũng thấy ngại.

Cho đến khi cô Lâm dọn vào, biệt thự cuối cùng cũng có người khách. A Mai và mọi người đều phấn khởi, cảm thấy đồng tiền mình nhận được giờ đây đã xứng đáng hơn!

Lâm Khả Doanh không tiện từ chối, cộng thêm bản thân cũng mê mẩn đống quần áo mới, liền trở về phòng thay từng bộ đồ. Trước đây vì kinh tế khó khăn, quần áo của cô đều là hàng từ nhiều năm trước, vừa không vừa người, vừa cử động đã lộ chỗ nọ hở chỗ kia.

Cái thì lộ eo, cái thì hở cổ tay, mắt cá chân giờ mặc lên người đống quần áo mới, mọi người trong biệt thự không khỏi sáng mắt.

Chị Hoa giơ ngón tay cái khen cô Lâm xinh đẹp.

Từ “xinh đẹp”, Lâm Khả Doanh nghe hiểu, vui vẻ nhận lời khen.

Lúc ở riêng, chị Hoa và chú A Trung nhìn thấy rõ tình cảm của cô Lâm dành cho cậu cả, bèn cảm thán: “Cô Lâm vốn dĩ đã xinh đẹp, giờ thay đồ mới lại càng nổi bật, tôi thấy còn đẹp hơn mấy cô hoa hậu trên TV.”

Chú A Trung thì nói: “Theo đuổi cậu cả mà đẹp thì thiếu gì người? Bà khuyên cô Lâm đừng tốn công phí sức vào cậu ấy.”

Chị Hoa thăm dò: “Nghe nói ông cụ định để cậu cả kết hôn với con gái giám đốc Lý của Tập đoàn Di Hòa, có thật không?”

Chú A Trung, người có liên hệ mật thiết với nhà họ Trình ở khu biệt thự chính, nói: “Ông cụ đúng là có ý đó. Con gái giám đốc Lý du học về nước, học tài chính, thành thạo năm sáu thứ tiếng, không phải dạng vừa đâu.

Bố cô ấy là giám đốc, mẹ làm việc trong chính quyền Hương Cảng, nếu kết thân với nhà họ Trình thì quả là tốt nhất. Hơn nữa tôi nghe nói cô Lý này vừa hiện đại vừa xinh đẹp, với cậu cả quả thực là xứng đôi vừa lứa. Còn cô Lâm từ Đại Lục đến, cùng lắm cũng chỉ là bà con xa với nhà họ Trần bên đó, chẳng có chút bối cảnh nào, đương nhiên là không thể.”

“Ôi.” Chị Hoa vốn có thiện cảm với tính cách của Lâm Khả Doanh, chỉ biết tiếc nuối.

Lâm Khả Doanh dĩ nhiên không biết trong biệt thự có người đang thở dài cho mình, cô thay bộ đồ quê mùa cũ kỹ, mặc vào chiếc áo hai dây sọc đỏ trắng cùng quần short bò, đang lên kế hoạch về Đại Lục nửa tháng sau.

Đợi đến khi có được một triệu trong tay, cô sẽ quay về thủ đô, mua chục căn tứ hợp viện, sau vài năm khi chung cư thương mại mọc lên thì sắm thêm vài căn hộ cho thuê, dọn vào nhà cao tầng, đầu tư chỗ này chỗ kia, đến lúc đó mới hai mươi tuổi đã có thể vinh quang nghỉ hưu.

Nhưng giờ thì nhàn rỗi, Lâm Khả Doanh đi tìm chị Hà hỏi thăm về các khu chợ sỉ bán quần áo ở Hương Cảng, định đi mở mang tầm mắt.

Vào thập niên 80-90, khi Đại Lục vừa mới mở cửa, cơ hội làm ăn đầy rẫy, đặc biệt là việc buôn bán quần áo, hàng điện tử từ Hương Cảng về Đại Lục gần như đảm bảo lời to, chỉ cần vận chuyển trót lọt là kiếm bộn.

Lúc này, chênh lệch sản xuất giữa hai nơi còn lớn, quần áo Hương Cảng vốn đã mốt, sặc sỡ và mang đậm chất thời trang Hương Cảng, đến mấy chục năm sau vẫn còn được yêu thích trở lại.

Thời trang, quả thật là một vòng tuần hoàn.

Lâm Khả Doanh với con mắt của người từ tương lai dạo bước trong những khu chợ sỉ Hương Cảng, chẳng hề thấy lỗi mốt, ngược lại còn cảm nhận được nét đặc biệt của nơi này.

Chất liệu vải ở đây tuy không sánh được với quần áo trong trung tâm thương mại nhưng thắng ở chỗ vừa rẻ vừa đẹp, kiểu dáng vẫn hợp thời mà giá cả lại mềm hơn nhiều.

Áo quần ở đây giá từ 5 đến 10 đô la Hương Cảng, đem về Đại Lục bán, ước chừng có thể đội giá lên vài chục đến cả trăm, mà còn bán chạy như tôm tươi.

Dù sao hiện tại Đại Lục vừa mới bắt đầu mở cửa, quần áo vẫn chủ yếu là đen trắng xám, đơn điệu và buồn tẻ quá lâu, ai mà không thèm khát kiểu quần áo rực rỡ, thời thượng như thế này chứ.

Lâm Khả Doanh đang cân nhắc liệu có nên đầu tư mở cửa hàng quần áo khi về Đại Lục, tận dụng mối quan hệ có thể xây dựng ở Hương Cảng để làm ăn thuận lợi hơn, còn hơn là mò mẫm không manh mối ở Đại Lục.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)