Đại Mỹ Nhân Hương Cảng Ở Những Năm 80

Chương 19:

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng hai người trong cuộc lại điềm nhiên như không.

Rõ ràng cô Lâm đã có hôn phu, thế mà vẫn ngồi vững như Thái Sơn. Còn đại thiếu gia và hôn thê của em họ cũng chẳng đỏ mặt hay hồi hộp, chỉ nhàn nhạt nói: “Ừ, cậu dẫn cô Lâm... xuống thang máy riêng mua chút quần áo.”

Thư ký Dương lại càng kinh ngạc. đây là lần đầu tiên đại thiếu gia tặng quần áo cho phụ nữ đấy!

Ở Hương Cảng, có bao nhiêu người đang dõi theo hôn sự của đại thiếu gia, bao nhiêu cô gái khao khát được gả vào nhà họ Trình, ai mà ngờ đại thiếu gia lại đối xử đặc biệt với hôn thê của em họ như thế...

Thư ký Dương mặt mày rối rắm như trái khổ qua nhưng cũng chỉ đành dẫn tiểu thư Lâm ra ngoài, sang trung tâm thương mại bên cạnh mua sắm.

Trình Vạn Đình nhìn bóng dáng áo váy trắng hoa rời đi, ánh mắt dần lạnh lẽo, trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh eo và cổ tay để lộ ra một cách “vô tình” kia.

Dù sao thì cũng phải che kín lại mới được.

Một lát sau, Trần Tùng Hiền xông vào phòng làm việc của anh họ, hoàn toàn lỗ mãng: “Anh họ, anh sao lại có thể để em đi châu Phi chứ!” Trần Tùng Hiền nóng nảy không chịu nổi, tuyệt đối không muốn đi chịu khổ ở châu Phi: “Anh biết châu Phi hoang vu và đáng sợ cỡ nào không? Em mà qua đó thì sống kiểu gì!”

Trình Vạn Đình khẽ nhíu mày, giơ tay cầm muỗng múc chè đậu xanh nhấm nháp từng miếng, dáng vẻ tao nhã, dường như không phải đang ăn món ăn vặt ven đường mà là đang thưởng thức mỹ vị trong khách sạn Bán Đảo.

Trần Tùng Hiền nào từng thấy anh họ ăn mấy món vỉa hè này, vừa kinh ngạc vừa vội vàng ngồi xuống bên cạnh, không ngừng năn nỉ: “Anh họ, anh khuyên ba em đi mà.”

Châu Phi là nơi nào chứ, nắng nóng khô cằn, không có lấy một bóng chim, sang đó chỉ có thể ăn rau cỏ, uống gió tây bắc thôi sao. Hơn nữa anh ta còn có bạn gái, làm sao mà bị ép chia cách cả tháng được!

Trình Vạn Đình không hề động lòng trước tiếng khóc than của em họ, sau khi ăn vài thìa chè đậu xanh, ánh mắt anh liếc sang đĩa cà ri cá viên vàng óng, bên tai dường như lại vang lên câu nói giòn tan: “Món này ngon lắm.”

Trần Tùng Hiền cứ mải miết kể lể thảm cảnh nếu phải đi châu Phi, chẳng mấy chốc liền phát hiện anh họ hình như không để tâm, thậm chí còn bắt đầu ăn cà ri cá viên.

Theo anh ta biết, từ trước đến giờ anh họ chưa từng ăn mấy món vặt ngoài đường, thậm chí đối với các món thịt cá thịnh soạn cũng chẳng mấy hứng thú, luôn ít có dục vọng về ăn uống.

Không, có thể nói anh họ chẳng có bất kỳ ham muốn nào, từ ăn uống đến chuyện tình cảm nam nữ, chỉ yêu thích làm ăn kiếm tiền.

“Anh họ, em sắp bị đày đi châu Phi rồi, sao anh còn có tâm trạng ăn mấy thứ này vậy.”

Cà ri cá viên mềm mượt, dai dai, vị cay đặc trưng khiến Trình Vạn Đình thử một viên, đặt đũa tre xuống, quay đầu nhìn em họ: “Đi châu Phi rèn luyện cũng tốt, chuyện này, đã quyết rồi.”

“Nhưng mà...” Trần Tùng Hiền còn định cãi nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh họ thì đã câm nín. Anh ta nghi ngờ gần đây mình đã đắc tội anh họ ở chỗ nào nhưng nghĩ mãi không ra, lúc đứng dậy rời đi chỉ có thể đổi chủ đề: “Vậy... anh họ... chuyện hôn thê của em, anh mau giúp em xử lý dứt điểm đi.”

Vợ hứa còn chưa đi, anh ta càng bất an chỉ lo bị chia rẽ uyên ương, thật sự phải cưới một cô gái quê mùa.

Cắn răng, Trần Tùng Hiền hạ quyết tâm: “Em bằng lòng thêm hai mươi vạn nữa, chỉ cần nhanh chóng đuổi cô ta đi. Anh họ, mấy chục vạn này không phải số nhỏ đâu, anh chỉ cần đuổi cô ta đi, xóa sạch hồ sơ ra vào Hương Cảng, đừng để ông nội em phát hiện là được.”

Trình Vạn Đình đang dùng khăn tay xám sẫm lau bàn tay to rộng, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, chỉ chậm rãi nói từng chữ: “Xem biểu hiện của cậu.”

Trần Tùng Hiền: “...” Giận mà không dám nói, chỉ đành chuồn lẹ. Trần Tùng Hiền xuống thang máy đến sảnh tầng một, vừa hay gặp thư ký Dương quay về.

“Anh Dương, gần đây anh họ em có phải không được bình thường không? Em cứ thấy anh ấy có ý kiến với em ấy!” Trần Tùng Hiền biết Dương Minh Huy là tâm phúc của anh họ, tìm anh ta thăm dò tin tức chắc chắn không sai.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)