Chị Hoa cúp máy, quay sang ra hiệu tay với Lâm Khả Doanh, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Lâm Khả Doanh cố gắng kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra chút buồn bã, cụp mắt từ bỏ. Chỉ là, muốn thể hiện tình cảm mà lại bị ghét bỏ, làm một hai lần chưa đủ, sau này cô tự mình gọi điện cho thư ký Dương, hỏi có thể mang canh, chè hay vài món ăn vặt đến cho đại thiếu gia không.
Ban đầu, thư ký Dương còn tưởng cô chỉ muốn bày tỏ sự cảm kích với đại thiếu gia nhưng dần dần, từ hai lần rồi ba bốn lần, sắc mặt anh ta mỗi lần nghe điện thoại bắt đầu có phần kỳ lạ. Cô Lâm là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Trần, cho dù sắp hủy hôn cũng không nên nhiệt tình với đại thiếu gia như vậy chứ.
Lúc ấy, Trình Vạn Đình vừa ký xong hợp đồng vận chuyển cho nửa cuối năm với Tập đoàn Vận tải Hoàn Vũ, nhà họ Trình hiện nắm giữ nửa thị phần vận chuyển hàng hải ở cảng thành phố, có thể sánh ngang với tập đoàn vận tải biển thuộc Anh.
Các mặt hàng xuất khẩu như dệt may, cao su hay điện tử đều được vận chuyển đường biển và đường bộ, hoặc hợp tác với nhà họ Trình, hoặc phải đi tàu của tập đoàn vận tải Anh. Nhờ kiểm soát tuyến vận chuyển trọng yếu, nhà họ Trình có mối quan hệ ít nhiều với các tập đoàn lớn, địa vị vô cùng quan trọng.
Khi lật sang tài liệu tiếp theo, Trình Vạn Đình ngẩng đầu nhìn thư ký Dương Minh Huy đang muốn nói lại thôi: “Có chuyện gì?”
“Thiếu gia...” Dương Minh Huy cẩn trọng lựa lời: “Mấy hôm nay hôm nào vào buổi trưa cô Lâm gọi điện tới, nói là...”
“Nói gì?” Trong đầu Trình Vạn Đình hiện lên đôi mắt trong veo kia.
“Nói muốn mang đồ ăn cho cậu.” Trong lòng thư ký Dương rối như tơ vò, không biết chuyện gì đang diễn ra nữa. Cô Lâm chắc là bị gì rồi.
Bàn tay đang cầm bút của Trình Vạn Đình khựng lại một giây, sau đó bình thản tiếp tục ký tên: “Bên Lưu Chí Cao thế nào rồi?”
Thư ký Dương không ngờ đại thiếu gia đột nhiên hỏi đến Cửu Long Thương, sững người một giây rồi nhanh chóng đáp: “Hai bên đang giằng co, nghe nói Jardine sẽ ra mặt hòa giải.”
“Ừ.” Trình Vạn Đình ký xong, đậy nắp bút, nhớ lại số cổ phiếu nhỏ đã mua trước khi giá cổ phiếu Cửu Long Thương tăng mạnh, tự tin nói: “Cứ để họ tranh cãi, chúng ta đợi cơ hội. Vài ngày nữa có thể tung tin cho Thiên Tinh, bảo rằng Hoàn Vũ cũng đang quan tâm đến Cửu Long Thương.”
“Rõ.” Làm thư ký cho đại thiếu gia bao năm, Dương Minh Huy đương nhiên hiểu rõ tính cách của anh, những gì anh muốn, nhất định sẽ nắm chắc trong tay.
Bàn chuyện xong xuôi, Dương Minh Huy chuẩn bị rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, lại nghe đại thiếu gia lên tiếng sau lưng: “Xác nhận lại chuyến tàu nửa tháng nữa đi Đại Lục, đưa cô Lâm đi luôn.”
“Vâng.” Dương Minh Huy đè nén chút tò mò nổi lên trong lòng, chỉ biết thở dài trong bụng đại thiếu gia vẫn luôn dứt khoát như vậy, hễ bên cạnh ai lộ ra chút tình ý là lập tức chặn đường không để họ lại gần. Huống chi, cô Lâm còn là con dâu nuôi của em họ đại thiếu gia, đúng là quá lố rồi!...
Thư ký Dương vốn tưởng từ giờ đại thiếu gia sẽ không gặp lại cô Lâm nữa, ai ngờ hôm sau suy nghĩ ấy đã bị phá vỡ hoàn toàn. Lâm Khả Doanh như thường lệ, đúng giờ gọi cho thư ký Dương vào buổi trưa. Cô bây giờ làm chuyện đó như một thói quen, gọi thì cứ gọi, lòng chẳng còn mấy kỳ vọng, mà cũng chẳng chuẩn bị thật sự đồ ăn gì.
Dù sao cũng sẽ bị từ chối thôi mà. Sau vài tiếng “tút tút”, cô nhanh nhẹn mở lời: “Anh Dương, hôm nay đại thiếu gia có rảnh không? Tôi thấy trời nắng gắt quá, đặc biệt nấu chút chè thanh nhiệt cho anh ấy.”
Theo diễn biến vài ngày qua, giờ này đáng lẽ thư ký Dương sẽ nghiêm túc từ chối yêu cầu của cô, khuyên cô đừng phiền lòng nấu nướng. Rồi cô sẽ lại “cố chấp không tỉnh ngộ” thêm chút nữa, chờ đến khi vị hôn phu không kiên nhẫn nữa, mong sao có thể đuổi cổ cô dâu nuôi luôn đeo bám này đi cho rảnh.
Nhưng lần này, đầu dây bên kia im lặng vài giây, Lâm Khả Doanh xoắn ngón tay vào dây điện thoại, nhẹ giọng gọi: “Anh Dương...?”
“Vậy cô mang tới đi, tầng 32 tòa nhà Hoàn Vũ.”
Lâm Khả Doanh: “?”
Giọng nói trầm thấp lạ mà quen ấy... chẳng phải là vị hôn phu của cô sao, không phải ngày nào anh cũng đều từ chối sao? Sao hôm nay lại đồng ý rồi. Lúc này, bên cạnh Lâm Khả Doanh chẳng có gì cả đúng là chỉ có chè trong mơ!
Cô lập tức rời biệt thự ở Bán Sơn, vội vàng tới sạp chè của chị Hà, mua một phần đậu xanh nấu mát lạnh và cá viên cà ri, vừa đi vừa rủa thầm, chạy thẳng đến tòa nhà Hoàn Vũ ở Trung Hoàn.