Đại Mỹ Nhân Hương Cảng Ở Những Năm 80

Chương 15:

Chương Trước Chương Tiếp

Lẽ nào...

Cô đẩy chén chè về phía trước, ánh mắt trong trẻo lấp lánh nhìn anh, dù trong lòng có hơi tiếc: “Anh... ăn chút chè đậu xanh với bánh ngải nha?”

Cô chỉ lịch sự chút thôi, vị hôn phu này chắc không đến mức coi là thật đâu. Dù sao nhìn khí chất của anh, kiểu gì cũng không giống người sẽ ăn mấy món ngọt vặt như thế này.Người đàn ông đứng trước mặt vẫn không nói gì, lông mi cô khẽ run, đôi mắt sáng lấp lánh có chút mong đợi.

Chắc là không ăn rồi.

Vừa lúc cô định rút lại chén chè đậu xanh thì...

Anh bất ngờ mở miệng, giọng trầm trầm, đơn giản: “Ừ.”

Lâm Khả Doanh: “?”

Cô rưng rưng nhìn chén chè đậu xanh duy nhất bị người đàn ông không chút biểu cảm ăn sạch, đến cả chiếc bánh ngải cuối cùng cũng bị gắp lên, đưa vào miệng nhai chậm rãi. Mùi hương quen thuộc lan tỏa trong miệng Trình Vạn Đình. Từ sau khi mẹ mất, đã lâu lắm anh rồi chưa được ăn lại hương vị quê nhà bên kia Đại Lục.

Sáng nay, anh cãi nhau với cha ở công ty, từ chối lời đề nghị kết hôn với con gái chủ tịch tập đoàn Chị Hoa. Chiều thì lái xe một mình đến nghĩa trang viếng mẹ. Anh đứng trước bia mộ rất lâu, nhìn tấm ảnh người con gái mặc váy hoa, tóc tết hai bên là tấm ảnh đầu tiên mẹ anh chụp khi vừa từ Đại Lục đến Hương Cảng.

Trong cơn ngẩn ngơ, anh quay về biệt thự nửa sườn núi, đẩy cửa ra, lại thấy một cô gái mặc váy hoa, tóc tết giống hệt đang hỏi mình có muốn ăn gì không. Cả ngày chưa ăn gì, vốn không có khẩu vị nhưng Trình Vạn Đình vẫn ăn sạch chén chè đậu xanh và bánh ngải, như thể đang được bao bọc bởi mùi vị thân quen.

Lâm Khả Doanh nhìn chằm chằm vào phần đồ ăn đã sạch trơn, lòng đau như cắt. Có cần phải ăn hết sạch không chứ! Không chừa cho cô chút nào luôn ấy!

Ăn xong, người đàn ông đứng dậy rời đi. Khi bóng lưng rắn rỏi bước lên cầu thang, anh dừng lại chốc lát rồi nói: “Vài hôm nữa có chuyến tàu về Đại Lục. Lúc đó sẽ đưa thêm tiền cho cô mang về, bốn trăm nghìn đô Hương Cảng.”

Lâm Khả Doanh: “!”

Trên đời lại có chuyện tốt như vậy sao. Vị hôn phu này, nếu là đổi lấy chén chè với bánh ngải thì ăn hết cũng không tính là quá đáng đâu ha!

Từ khi phát hiện ra chiêu “lấy đồ ăn làm cầu nối” có thể thúc đẩy mạch truyện, Lâm Khả Doanh bắt đầu mê mẩn chuyện làm món ngon tặng hôn phu. Chỉ là... vị hôn phu hiếm khi xuất hiện ở biệt thự nửa sườn núi, chắc bận rộn với công việc. Cô cũng hiểu, nên nhờ chị Hoa và chú A Trung tìm thư ký Dương hỏi thăm giúp.

Dù sao thân phận “vợ nuôi từ nhỏ” như cô cũng nên thể hiện chút tình cảm và tấm lòng, không thì sao lật lại kịch bản gốc, để anh ghét cô đến mức ném ra một triệu đô Hương Cảng hủy hôn cơ chứ?

Chị Hoa và chú A Trung nhìn cô làm xong mẻ bánh gạo lớn, lại thấy cô dùng tay ra hiệu rồi viết ba chữ “Đại Thiếu Gia” bằng chữ phồn thể lên tờ báo. Cả hai nhìn nhau, ánh mắt như thể hiểu rõ mọi chuyện.

Ôi trời, cô Lâm này đúng là có lòng muốn tỏ tình với cậu chủ thật rồi. Ánh mắt hai người lóe lên ý tứ khó nói thành lời, đầy ẩn ý. Chị Hoa nhấc máy gọi cho thư ký Dương, trong lúc tiếng tút tút vang lên, bà dùng thứ tiếng phổ thông “nhựa” an ủi Lâm Khả Doanh: “Cô Lâm, cậu chủ nhà chúng tôi mười phần thì hết tám chín là sẽ không đồng ý đâu, tính cách cậu ấy là vậy, cô đừng buồn nhé.”

Không phải chị Hoa nói bừa. Nhà họ Trình là một trong mười đại gia tộc ở Hương Cảng, mà Trình Vạn Đình lại là người trẻ nhất nắm quyền. Bao nhiêu gia đình quyền quý nhắm vào anh, muốn gả con gái vào nhà họ Trình. Ngoại hình anh tuấn của anh cũng khiến bao người ngưỡng mộ.

Nhưng đại thiếu gia lại luôn né tránh, gần như vô tình đến lạnh lùng. Chỉ chuyên tâm làm ăn, từ hàng hải, trung tâm thương mại đến bất động sản, đều một tay nâng đỡ nhà họ Trình lên đỉnh cao. Bên cạnh lại chẳng có bóng dáng người phụ nữ nào.

Lâm Khả Doanh khó khăn lắm mới hiểu được ý an ủi của chị Hoa, vẫn tươi cười viết ra một câu: “Không sao, đây là tấm lòng của tôi.”

Chú A Trung và chị Hoa đồng loạt thở dài: Thật là cô gái ngốc nghếch...

Làm sao họ lại không hiểu tính tình của cậu chủ nhà mình chứ? Quả nhiên, ngay khi nhận được cuộc gọi, thư ký Dương đã khéo léo từ chối đề nghị của chị Hoa về việc cô Lâm muốn mang canh đến cho đại thiếu gia, giọng điệu công việc rõ ràng: “Chị Hoa, gần đây đại thiếu gia bận lắm, đến trà nước cơm nước còn chẳng có thời gian, sao có thì giờ mà uống canh.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)