Cậu quay sang, mặt không cảm xúc nói với em: “Của em để lại ăn.”
Cuối cùng là chị Hà moi được thêm hai viên từ ngăn kéo, ai cũng có kẹo, mọi người mới ai nấy đều vui vẻ: “Hôm trước thầy cô và bạn học ở trường Đình Đình đến thăm, còn mang cả kẹo tới, tụi nhỏ thích lắm.”
Lâm Khả Doanh ngồi bên giường trò chuyện với cô bé, phát hiện dù đau bệnh nhưng cô bé rất lạc quan, còn hào hứng kể về những ngôi sao nổi tiếng nhất Hương Cảng hiện giờ, mắt sáng rỡ.
“Em thích nghe bài ‘Dưới chân núi Sư Tử’.”
“Chị cũng thích! Còn có ‘Tiểu Lý Phi Đao’ nữa!”
“Phim năm ngoái em thích nhất ‘Truyền kỳ Sở Lưu Hương’.”
“Á Chi và Thiếu Thu đều diễn quá hay!”
Cô và Đình Đình cứ thế từ phim Hương Cảng nói sang nhạc Hương Cảng, vui vẻ như hai tri kỷ lâu năm. Nhưng thấy cô bé phấn khích đến độ nói không ngừng, cô đã vội vàng dặn: “Đừng kích động quá nhé, giữ bình tĩnh thôi! Nhớ giữ gìn trái tim nhỏ bé của em đó~”
Đình Đình: QAQ
Khi Lâm Khả Doanh rời bệnh viện, Đình Đình quyến luyến không muốn chia tay, còn hẹn rằng sau khi khỏi bệnh sẽ tự tay nấu chè cho chị Lâm ăn. Cậu con trai cả vẫn đang trông em gái trong viện, còn Hà Tú Vân sau khi về nhà vẫn phải tiếp tục ra ngoài bán chè kiếm sống. Chị Hà dựng quầy chè lên, cho Lâm Khả Doanh một bữa chè no nê.
Thị trường chứng khoán biến động khôn lường, có thể đưa người ta lên tận mây xanh cũng có thể đẩy họ rơi xuống vực sâu. Lần này có lời nhưng Lâm Khả Doanh vẫn không dám mạo hiểm khi chưa chắc chắn.
Khó khăn lắm mới được ra ngoài dạo chơi, cô đi dọc theo khu Trung Hoàn, ngắm nhìn từng dòng người qua lại. Dù là nam hay nữ, ai nấy đều ăn mặc chỉn chu dân văn phòng thì áo vest cà vạt, người thường thì thời trang sành điệu, tất cả làm nên những “ngôi sao sáng” của thành phố cảng phồn hoa này.
Đến Hương Cảng, điều khiến Lâm Khả Doanh rung động nhất chính là các quầy chè ven đường. Quầy chè của Hà Tú Vân thực ra không phải tiệm đúng nghĩa. Nhà đất Hương Cảng đắt đỏ, tiền thuê cũng cao ngất ngưởng, nên chị ấy chỉ dựng một quầy nhỏ bán chè. Giữa vô số bảng hiệu san sát trên phố, quầy chè của cô như một nét chấm phá độc đáo giữa bức tranh thành phố, nổi bật mà quyến rũ.
Quầy chè “Hà Ký” đơn giản với vài hũ chè và ba bộ bàn ghế thấp, vậy mà vẫn luôn đông khách. Dù là người vượt biên sang đây, Hà Tú Vân cũng đã ở Hương Cảng được 21 năm. Học được tay nghề, chị ấy làm ăn tử tế, không giàu nhưng chè ngon giá rẻ, được lòng bà con lối xóm, cũng đủ sống qua ngày.
Chè đậu hũ với bo bo dậy mùi, nấu cùng đường phèn đến khi sánh mịn Lâm Khả Doanh bưng chén chè lên nhấp một ngụm, mùi thơm lan tỏa ngọt dịu không gắt, vị đậm đà khiến người ta cứ muốn ăn mãi.
“Chị Hà, chè này ngon thật đấy em thấy không thua gì các nhà hàng lớn đâu.”
Hà Tú Vân cười tít mắt, vừa múc chè cho khách vừa đáp: “Em khen quá lời rồi, quán nhỏ thế này sao so được với nhà hàng.”
Chị ấy khá thích nói chuyện với Lâm Khả Doanh, vì ở đây bao năm, trừ khi gặp người vượt biên, hiếm ai chịu nói tiếng phổ thông với chị.
“Chị đừng tự ti, quán nhỏ thì đã sao, tay nghề chị tốt thế biết đâu sau này lại mở rộng làm ăn lớn.” Lâm Khả Doanh từng nếm thử nhiều món chè nhưng thật lòng mà nói, tay nghề của Hà Tú Vân đúng là xuất sắc.
Ăn xong, cô mua thêm ba phần chè đậu hũ bo bo và một phần chè đậu xanh ướp lạnh đem về biệt thự. Tranh lúc Hà Tú Vân đang bận tiếp khách, cô lén để lại 15 tệ lên quầy rồi nhanh chóng rời đi.
Tay xách bốn phần chè, cô gọi taxi về biệt thự. Giờ thì cô cũng phát âm được vài câu tiếng Quảng cơ bản, ít nhất cũng biết nói địa chỉ biệt thự số 5 trên núi Bán Sơn.
Trong biệt thự, người hầu đã ăn tối xong và dọn dẹp gọn gàng. Cô tìm đến ba người thường chăm sóc mình chú A Trung, chị Hoa và A Mai: “Tôi mua ít chè về, mọi người ăn thử xem.”
Ai nấy thấy có chè ngon cũng vui mừng, chia nhau ba phần chè rồi tấm tắc khen: “Ngon thật, chắc là của nhà hàng lớn nào đó.”
Lâm Khả Doanh cười tươi: “Là quầy chè tên Hà Ký, không lớn lắm nhưng chè thì ngon không kém nhà hàng đâu.”