“Chúng ta ở trong động một ngày, bằng bên ngoài ngàn năm, coi như tu hành đã gần ba ngàn năm đi, nếu mà tu không có thành quả, sao còn có mặt mũi đi gặp những trưởng bối sư môn kia?” Lục Hóa Minh trêu đùa. (Đoạn này lão tác lại nhầm, nhớ là 1 ngày trong bằng 1 năm ngoài).
“Ha ha, đúng vậy, tuế nguyệt thật đúng như nước chảy, nhớ lại lúc bế quan, tựa như mới hôm qua.” Bạch Tiêu Thiên sờ lên trán mình, cũng cười nói.
Trong khi hai người nói chuyện, Phủ Đông Lai từ trong mật thất đi ra, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao lại có thiên địa nguyên khí rung chuyển mãnh liệt như thế?”
“Ba động mãnh liệt như thế, chỉ sợ là có người đột phá cảnh giới Thiên tôn.” Lục Hóa Minh nhìn về phía mật thất những người khác, nói.
Vừa dứt lời, bỗng thấy một cửa mật thất mở ra, Nhiếp Thải Châu với một thân vũ y nhanh nhẹn đi ra, đôi mắt sáng lưu chuyển, khí tức trên người xuất trần, tu vi ba động phát tán ra lại không mãnh liệt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây