Một dân tráng ngồi bên cạnh tiếp lời.
- Mưa thuận gió hòa thối lắm, hiện giờ thuế khóa quan phủ thu chính là bạc tiền. Trồng lương thực, còn phải bán đổi lấy tiền. Vào vụ thu lương thực kém, bán không được mấy tiền, thương nhân và quan phủ đều ép giá, có người ngay đến đồ ăn cũng phải bán đi. Đợi đến lúc giáp hạt mùa xuân, không còn lương thực để ăn, không còn hạt giống để trồng, chỉ có thể vay nặng lãi mua lương thực. Con mẹ nó khi đó giá lương thực lại đắt. Trong ngoài đều như vậy, ai chịu nổi chèn ép, cuối cùng đành bán đất.
Cũng là vì nhìn Vương Triệu Tĩnh và Hà Thúc đều không phải là người trong quan phủ, dân tráng đó mới có gan mở miệng ra nói. Cảnh tượng trên đầu thành vẫn rất áp chế, có người lên tiếng là những người khác cũng theo đó mà nói, câu chuyện được lan rộng ra.
- Bán thấp mua cao cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Bên phía thân thích ngoài thành của ta kia, có bản lĩnh đều dâng hiến ruộng đất, nha môn không thu được thuế từ bọn họ, liền bảo những người không có bản lĩnh hiến đất đó giao ra nhiều hơn. Đám người được sai làm việc này qua tay còn chẳng phải muốn vơ vét một món, trong ngoài như vậy, sống không nổi.
- Ngươi cho là hiến tặng là chuyện tốt gì đó sao. Người đó vừa lật mặt sẽ nuốt chửng cả ngươi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây