Lời Chu Phác vừa nói ra, không chỉ có Đảo Tân Đạo Cửu trở nên hoảng sợ, mà ngay cả các tướng lĩnh khác cũng trắng bệch mặt, tất cả đều xôn xao chấn động trước cơn giận dữ của sứ thần Đại hán. Không ai có gan nói đỡ cho Đảo Tân Đạo Cửu, ngược lại người người đều im như thóc, có một số người còn đang cảm thấy may mắn vì mình chưa biểu lộ ra ý định rút lui với chủ tướng. Chu Phác bỏ mặc tiếng cầu xin tha thứ không dứt bên tai của Đảo Tân Đạo Cửu, để cho binh lính hộ vệ của mình kéo Đảo Tân Đạo Cửu ra bên ngoài phạt gậy. Chỉ một lát sau tiếng kêu thảm thiết của Đảo Tân Đạo Cửu đã truyền vào tới trong phòng, tuy rằng không tới mức khiến y mất mạng nhưng chắc chắn cũng sẽ khiến y thương gân động cốt.
- Chư vị đều thấy được rồi đúng không? Đây chính là kết cục khi không phục tùng quân lệnh, coi thường bề trên. Chu Phác nhìn một đám người sợ đến mức sắc mặt trắng bệch này, thản nhiên nói.- Nếu sau này còn ai dám như vậy nữa thì đừng trách ta vô tình! Gã lựa chọn trừng phạt nặng Đảo Tân Đạo Cửu, đương nhiên không phải chỉ là bởi vì giúp Lập Hoa Tông Mậu xả hết cơn giận mà thôi. Dạo gần đây bởi vì đội quân liên tiếp chiến thắng, thế cho nên Chu Giác cảm thấy được đám thuộc hạ hầu như đều có chút cao ngạo như thể là kiêu binh mãnh tướng, gã nhất định phải bóp chết cái loại thái độ kiêu căng này, cho dù là giết gà dọa khỉ, cũng phải khiến đám thuộc hạ này biết sợ hãi.
Đồng thời, đủ loại việc làm của Đảo Tân gia lúc trước cũng khiến Chu Pháp cảm thấy tức giận, nhất là việc tuyên bố chính mình chỉ đánh tới bên trong gần kỳ thôi rồi sẽ không chịu hiệp trợ tiếp nữa. Mặc dù là vì ngàn vàng mua xương ngựa, gã đã cho Đảo Tân Gia rất nhiều ưu đãi rồi, thế nhưng hiện tại, gã đã không còn phải ỷ lại vào trợ giúp của Đảo Tân gia nữa, cho nên gã dự định cảnh cáo Đảo Tân gia một chút, khiến bọn họ hiểu được hiện tại ai mới là người có quyền định đoạt, coi như là một điềm báo chôn xuống để tương lai tiếp tục khống chế Đảo Tân gia. Huống chi hiện tại đại địch đang ở trước mặt, gã tuyệt đối không thể tha thứ cho bất kỳ hành vi không phục tùng mệnh lệnh nào cả. Sau khi Đảo Tân Đạo Cửu bị giải xuống trừng phạt thì những người khác đều quỳ rạp ở trên mặt đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở. Sau khi đã đạt được mục đích cảnh cáo bọn họ xong, Chu Phác cũng không tiếp tục trầm mặt nữa, mà là thoáng buông lỏng một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Nhị Điều Khang Đạo nãy giờ vẫn chưa nói gì, làm ra một cử chỉ ý bảo để y tới nói. Nhị Điều Khang Đạo quét mắt nhìn qua đám người kia, tâm tình có chút phức tạp. Vừa rồi uy phong mà vị sứ thần thiên triều này đã biểu lộ ra cũng là điều mà y hằng mong mỏi, y nằm mơ cũng muốn khiến cho triều đình khôi phục được quyền uy khi xưa, hiệu lệnh toàn bộ thiên hạ, khiến đám đại danh kinh sợ phục tùng. Nhưng y cũng biết, e là hiện tại những người này kinh sợ phục tùng Đại Hán chứ không phải chính y, thậm chí ngay cả y cũng chỉ đành cung kính lễ độ với Đại Hán.
Mang theo loại cảm giác bất đắc dĩ này, y hắng giọng một cái, sau đó nhìn đám Đại Danh đang quỳ rạp trên mặt đất.- Chư vị một đường anh dũng chém giết, liên tục đánh tan quân địch, đồng thời trợ giúp triều đình khôi phục lại quốc đô, nói được là càng vất vả công lao càng lớn. Triều đình vô cùng cảm tạ chư vị đã lập nhiều công lớn để giúp đỡ quốc gia xã tắc, hơn nữa quyết định phải phong thưởng đất đai cho chư vị, mong rằng chư vị tiếp tục tiến thẳng về phía trước, đời đời kiếp kiếp lấy đất phong làm mục tiêu, tiếp tục cống hiến sức lực cho triều đình! Tiếp theo, gã sai người mang từng trang từng trang giấy được mở ra đưa tới trước mặt mỗi vị tướng lĩnh có mặt ở đây. Sau khi Mạc Phủ Giang Hộ mở mnaf, mỗi một vị phiên chủ đều nhất định phải có được giấy đất của Mạc Phủ mới có thể tiếp tục chiếm hữu lãnh địa, cũng chỉ có lấy được xác nhận của Mạc Phủ thì những lãnh địa này mới được coi là hợp pháp, mới có thể lưu truyền nhiều đời tiếp theo. Mà những tờ giấy đất đó tại thời điểm này chắc chắn là không áp dụng được, hiện tại triều đình khôi phục, chỉ có lấy danh nghĩa của triều đình để đưa giấy đất mới coi như là xác nhận lãnh địa hợp pháp —— đây cũng là một biện pháp khuếch trương sức ảnh hưởng của triều đình mà không hề trói buộc các Đại Danh ở khắp nơi. Đánh cho tới hiện tại, cũng là lúc nên lập công ban thưởng rồi, Chu Phác quyết định thực hiện một ít hứa hẹn, khiến cho đám người này có động lực để tiếp tục đánh tiếp. Ngay theo ánh mắt chăm chú của Nhị Điều Khang Đạo, từng tờ từng tờ giấy đất lần lượt được đưa tới trước mặt của từng người chỉ định, có một số người reo hò kích động, có một số người lại dường như là không được hài lòng cho lắm, mà có một số người thì vẻ mặt bình tĩnh thẫn thờ, giống như là không có bất kỳ cảm nhận nào —— Lập Hoa Tông Mậu chính là một người trong số đó, mặc dù y được phong một mảnh lãnh địa lớn tại nước Y Thế, nước Vĩ Trương, nước Mỹ Nùng, là người được lợi nhiều nhất trong lần phong lãnh địa này, xấp xỉ hơn tám mươi vạn thạch.- Thế nào? Lập Hoa tướng quân không hài lòng về phần thưởng hôm nay sao? Chu Phác đi tới trước mặt y, sau đó dùng khuôn mặt tươi cười hiếm thấy mà đối mặt với gã.
- Theo ta thấy, lần phong thưởng này cũng tương đối nhiều mà.- Đại nhân đối với tại hạ ân trọng như núi, tại hạ sao dám không hài lòng! Lập Hoa Tông Mậu lập tức quỳ rạp xuống trước mặt gã.- Chỉ có điều hiện tại đại địch đang ở trước mắt, thật sự không phải là thời điểm ăn mừng, đợi tới khi đánh sụp Mạc Phủ, tại hạ một lần nữa thay mặt toàn tộc khấu tạ đại nhân! - Tuy rằng hiện tại Mạc Phủ vẫn còn chưa bị sụp đổ, nhưng mà ngươi đã lập được công huân lớn như vậy, có ăn mừng trước một chút thì cũng chẳng vấn đề gì đâu. Chu Phác cười càng thêm vui vẻ. Gã quả thật rất cao hứng vì thông minh của Lập Hoa Tông Mậu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây