Giống như Lập Hoa Tông Mậu, khi biết được vị sứ thần thiên triều kia đã mang theo đại quân chạy tới bên ngoài Nại Lương thì gần như tất cả tướng lĩnh đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Gần đây bọn họ cũng bị đại quân của Tỉnh Y Trực Hiếu ép tới mức gần như thở không nổi, vẫn luôn mong ngóng tiếp viện, hiện giờ nguyện vọng thành sự thật, đương nhiên là như trút được gánh nặng rồi. Mà khi Chu Phác biết được tình huống của Lập Hoa Tông Mậu thì cũng nhanh chóng thúc giục binh lính dưới trướng mình nắm chắc thời gian gấp rút lên đường, tránh cho tiền tuyến bị sụp đổ. Thông tin quân đội Đại Hán đã chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát, sắp đổ bộ tới đảo Bản Châu cũng nhanh chóng truyền tới chỗ Chu Phác, cũng khiến cho gã cực kỳ phấn khởi. Khi đội quân chủ lực của Đại Hán đổ bộ vào đảo Bản Châu, kế sách ban đầu là tấn công từ hai phía đồng thời giáng một đòn nghiêm trọng cho Mạc Phủ của bọn họ rốt cuộc cũng sẽ được thực hiện, mà đây chính là đả kích không nhỏ mà Mạc Phủ khó chịu đựng được. Nhưng gã cũng biết, bây giờ là thời khắc quan trọng nhất. Quãng đường một trăm dặm thì đi đến chín mươi dặm cũng chỉ coi như mới bắt đầu một nửa mà thôi, càng tới cuối cùng càng không được xảy ra sơ sót, nếu không sẽ khiến cho tất cả nỗ lực trăm phương ngàn kế đạt được lúc trước đổ xuống sông xuống biển, tối thiểu cũng tổn thất rất nhiều. Hiện tại mặc dù thời thế đã định, Đại Hán đã áp đảo Mạc Phủ, nhưng gã cũng không muốn khi triều đình luận công ban thưởng thì mình bị kém phần.
Quân đội Đại Hán điều động về phía Nại Lương, thanh thế lớn như vậy, đương nhiên không giấu diếm được địch quân đối diện. Do thám mà Mạc Phủ phái ra đã báo cáo hết thông tin thu thập được cho Tỉnh Y Trực Hiếu, mà lúc này Tỉnh Y Trực Hiếu đã hoàn thành kế sách tấn công mà chính mình tỉ mỉ chuẩn bị, đồng thời một lần nữa thu hồi đội quân trở về nơi đóng quân —— Lập Hoa Tông Mậu cho rằng Tỉnh Y Trực Hiếu kết thúc tổng tiến công phát động lần trước một cách qua loa là bởi vì Tỉnh Y Trực Hiếu trời sinh cẩn thận, thực ra cái này cũng là do lão biết được thông tin đại quân tiếp viện sắp tới, thế nên mới quyết định như vậy. Tỉnh Y Trực Hiếu ỷ vào binh lực mà mình có được, dám tấn công Lập Hoa Tông Mậu hết lần này tới lần khác, nhưng mà đối với quân đội Đại Hán thì lão không có gan mưu cầu quyết chiến như vậy, đặc biệt là lão còn tưởng rằng trong đó còn có lượng lớn quân đội Đại Hán. Trải qua mấy trận giáo huấn xương máu, Mạc Phủ từ trên xuống dưới tuy rằng bề ngoài vẫn tỏ ra vô cùng cứng rắn, nhưng bên trong đều đã bị pháo lửa và vũ khí sắc bén của quân đội Đại Hán khiến cho cực kỳ sợ hãi, không còn dám tiến hành quyết chiến ngay mặt với bọn họ nữa. Nhất là ở tình thế tràn đầy nguy cơ hiện tại, Tỉnh Y Trực Hiếu lại càng không dám mạo hiểm. Theo uy hiếp của đại quân đang dần dần áp sát, Tỉnh Y Trực Hiếu thay đổi chiến thuật áp bách lúc trước, không ngừng tụ tập quân đội của mình, sau đó bắt đầu rút về phía sau từng bước, xem ra là muốn chỉnh đốn quân đội, một lần nữa giằng co với giặc Hán.
Sau khi trải qua nhiều ngày chiến đấu kịch liệt, Tỉnh Y Trực Hiếu đã bỏ ý định thu phục gần kinh kỳ và Đô Kinh. Lão đã không còn khí phách hăng hái đi liều chết với quân đội Đại Hán đồng thời đoạt lại quốc đô nữa, ngược lại có ý định giằng co tiêu hao với quân địch, khiến cho Đại Hán phải chịu tổn thất khó chấp nhận được. Sau khi Tỉnh Y Trực Hiếu rút quân, chiến sự dưới thành Nại Lương cũng tạm thời đến hồi kết thúc, đám quan binh may mắn còn sống sót quét dọn chiến trường ngổn ngang hỗn độn thi thể khắp nơi, đồng thời yên lặng chờ đợi sứ thần thiên triều tới.
Ngay tại hai ngày sau, Chu Phác cũng đã tới chân thành Nại Lương. Lập Hoa Tông Mậu và các thuộc cấp khác đều tụ tập bên cạnh gã, ngoại trừ Lập Hoa Tông Mậu ra thì những người này đều có chút sợ hãi trong lòng. Lúc trước bọn họ đều từng có ý định rút lui, kết quả sứ thần Đại Hán tới Nại Lương nhanh như vậy, nếu như thật sự rút quân thì chắc chắn sẽ bị vị đại nhân này trị tội. Sau khi Đảo Tân Gia chiếm lĩnh được toàn bộ đảo Cửu Châu, đám Đại Danh này đều cực kỳ hi vọng được cấp cho lãnh địa mới trên đảo Cửu Châu làm bồi thường, mà cái này thì còn phụ thuộc vào sứ thần Đại Hán đến tiến hành phong thưởng, cho nên những người này đều kinh hoảng khiếp sợ Chu Phác, ai cũng không dám chọc giận gã một chút nào. Cho nên sau khi Chu Phác đi tới trị sở Thừa hành thành Nại Lương. Giữa bầu không khí im lặng, Chu Phác mặc bộ bào phục mắt nhìn thẳng đi tới chính giữa đại đường, mà ở phía sau y thì Hữu Phủ đại nhân Nhị Điều Khang Đạo của triều đình Nhật Bổn cũng nhắm mắt theo đuôi theo sát phía sau, hai người cùng xoay người đối mặt với đám Đại Danh và võ tướng.- Tham kiến đại nhân! Đám thuộc hạ và Đại Danh đứng ở hai bên tựa như vào chầu bái kiến Tướng quân đại nhân, quỳ ngồi ở giữa trị sở, cúi đầu chờ đợi xử phạt. Bởi vì những thắng lợi mà Chu Phác đoạt được dọc theo đường tới nơi này, thế nên địa vị của gã ở trong lòng những người kia cũng càng ngày càng cao, lúc gã trầm mặc thì những người này đều cảm thấy run sợ trong lòng.- Ngẩng đầu lên.
Chu Phác vẫn trầm mặt như cũ, dường như không được vui vẻ cho lắm.- Chư vị đã theo ta một đường viễn chinh, vài lần chiến dịch lớn hay nhỏ đều anh dũng cống hiến, hôm nay chúng ta đánh được tới nơi đây cũng không phủ nhận được công lao của chư vị, ở đây ta phải cảm tạ chư vị. Không ai trả lời, mọi người đều lẳng lặng cúi đầu nghe sứ thần thiên triều giáo huấn.- Ngay tại không lâu trước đây, quân ta đã đánh hạ được Đô Kinh, đây là thắng lợi lớn nhất mà chúng ta giành được kể từ khi phát binh tới nay! Lúc nói tới chỗ này, Chu Phác cũng cố ý nâng cao giọng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây