Thổ Tĩnh Lợi Thắng nói rất có lý, điều này cũng làm cho Đức Xuyên Gia Quang rơi vào nghi nan, nhưng như nay hịch văn của Đại Hán và triều đình cũng đã phán tán khắp nơi, cho dù chúng ta đang phong tỏa tin tức, bọn họ khẳng định cũng sẽ rất nhanh sẽ biết tình hình, nếu như chúng ta thật cái gì cũng không làm, khó tránh khỏi sẽ rước lấy việc lớn.
- Quả thực có loại nguy hiểm này, tuy nhiên đại địch trước mắt, thần quả thực cho rằng chúng ta không nên gia tăng thêm địch nhân cho mình. Thổ Tĩnh Lợi Thắng thở dài, hiển nhiên đối với cái này cũng không có chủ ý đặc biệt tốt.- Thần cảm thấy tốt nhất vẫn là do bản thân tướng quân đại nhân tới trấn an bọn họ, đồng thời hứa hẹn sau cuộc chiến sẽ ban thưởng cho bọn họ, hơn nữa không cần thúc giục bọn họ phái binh giao nộp lương thực, chỉ cần bọn họ an tĩnh không động là tốt rồi. Như vậy chắc chắn bọn họ cũng nguyện ý chờ đợi.
- Vậy thì cũng chỉ làm cho bọn họ tiếp tục xem chừng. Trầm mặc một hồi lâu, Đức Xuyên Gia Quang cuối cùng cũng chán nản thở dài.- Thì làm theo như ngươi nói đi.
Tính cách y hung ác, vẫn luôn muốn làm gì thì làm, hơn nữa từ sau khi lên làm Tướng quân vẫn luôn thuận buồn xuối gió, thiên hạ không người nào dám cãi lời, cho nên càng không coi ai ra gì, nhưng sau khi gặp phải nguy hiểm chân chính, y mới phát hiện hóa ra mối nguy tiềm tàng ở bên cạnh nhiều như vậy, sinh ra một chút suy sụp và mệt mỏi cũng là không tránh khỏi rồi.
Thế nhưng cho dù mệt mỏi, cũng phải chống đỡ tiếp, bởi vì thiên hạ Đức Xuyên Gia, thật sự không dung được thất bại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây