Tuy rằng y nói vô cùng khẩn thiết, nhưng Chu Phác lại càng nghe càng cảm thấy nghi hoặc, triều đình Nhật Bổn hiện giờ đã là thế bất lưỡng lập với Mạc Phủ, Hưng Tử thiên hoàng này là huyết mạch của Đức Xuyên gia, bị phế truất là danh chính ngôn thuận, vốn dĩ không cần phải xin chỉ thị với y, nếu như sợ hãi sự tình về sau có lặp lại, vậy giam cầm Hưng Tử cả đời không được sao?
Hơn nữa gã cũng không cảm thấy đứa con gái này có sức kêu gọi gì cả.
- Xử trí Hưng Tử như thế nào, đây là sự vụ nội bộ hoàng gia quý quốc, chúng tôi sẽ không can thiệp. Gã thẳng thắn biểu đạt cách nhìn.
- Chính ở trong chuyện này, không cách nào không cần dò hỏi đại nhân… Bởi vì, cách nghĩ của quốc quân là, sau khi Hưng Tử phế ngôi vị gả cho vị hoàng tộc nào đó của Đại Hán được hay không? Đại nhân ngài nhìn, như vậy đã tránh được nỗi âu lo cho triều đình tệ quốc, lại khiến bang giao hai nước càng gần thêm một bước, thành là nước có kết thân. Đây chính là mở đầu của muôn đời hòa thuận. Nhị Điều Khang Đạo sau khi nói xong, thật dè dặt nhìn Chu Phác.- Ý thiên sứ như thế nào?
Không nói không được, Chu Phác thật sự bị đề nghị này làm cho kinh sợ rồi, gã tuyệt không có ngờ rằng, triều đình Nhật Bổn lại sẽ muốn gả Thiên hoàng Hưng Tử sắp bị phế truất tới Đại Hán.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây