- Giặc Hán hiện giờ đã đánh tới dưới thành chúng tôi rồi, nếu như chúng tôi nơi này thất thủ nữa, trên đảo Cửu Châu liền cũng không có nơi sống yên ổn của người Nhật Bổn rồi. Sau khi gắng gượng đè nén bồn chồn bất an trong lòng, Tế Xuyên Trung Lợi không bận tâm lau chùi mồ hôi trên trán, xoay đầu liền nói với vị sứ giả Mao Lợi Nguyên Tín bên cạnh.- Phải biết môi hở răng lạnh, nếu nơi này của chúng tôi bị chiếm đóng, quý phiên nhất định sẽ trở thành mục tiêu tiến quân bước tiếp theo của Đại Hán, đến lúc đó chỉ sợ không có được tháng ngày yên tĩnh tiếp nữa a.
Ông ta biết rằng Mao Lợi gia đối với giữ gìn Mạc Phủ không có hứng thú, đối với trợ giúp Tế Xuyên gia thoát nạn cũng không có bao nhiêu thú vị. Cho nên ông ta chỉ là từ lập trường của bản thân Mao Lợi gia tới bày tỏ vấn đề, muốn dùng đạo lý môi hở răng lạnh để đánh động bọn họ.
Nhưng Mao Lợi Nguyên Tín lại cũng không kích động và bồn chồn như Tế Xuyên Trung Lợi hy vọng, y đứng ở đầu thành, nhìn ra xa đánh giá quân trận của quân đội Đại Hán.
- Quân đội Đại Hán, hành quân quả nhiên pháp độ nghiêm cẩn, khó trách đủ một đường quét ngang Cửu Châu.
Sau khi nhìn chốc lát, y thở dài một tiếng.- Quân đội như vậy, phiên chủ làm sao có khả năng đủ chiến thắng chứ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây