Nói cho cùng vẫn là binh uy của đại quân Đại Hán, cho gã đầy đủ sức uy hiếp, khiến người khác biết ngoài trừ chết thì chỉ đành hợp tác với mình, mà những phiên chủ bình thường cũng sẽ làm ra lựa chọn sáng suốt.
Gã quả thực vô cùng khẳng khái, các tướng quân Mạc Phủ trước đây, đều đem lãnh thổ trở thành đồ vật quý giá nhất, vô cùng keo kiệt phong cho người bên cạnh, mà y lại hoàn toàn không có đố kỵ, thuận miệng nói ra ba mươi vạn năm mươi vạn.
Cái này tất nhiên bởi vì gã không đứng đầu Nhật Bổn, cũng không làm được người đứng đầu Nhật Bổn, cho người khác ba mươi vạn năm mươi ngàn, hay tám mươi vạn một trăm vạn thạch lãnh địa, với gã mà nói bản chất không có gì khác nhau, dù sao cũng là lãnh thổ của người khác, gã tự mình đưa thêm một chút cũng không đau lòng.
Mặc khác, gã còn có một xuy xét sâu hơn – lúc trước trên hội nghị quốc sự, thừa tướng đại nhân chính miệng thông báo với gã, nhiệm vụ của gã không riêng gì lôi kéo các gia tộc Nhật Bổn, vì võ lực Đại Hán trải đường tiến công, càng phải chú ý tạo ra một loại tình thế sau cuộc chiến cân bằng một chút, khiến ai cũng không được hoàn toàn phát triển lớn mạnh, nói như vậy Đại Hán liền cao cao tại thượng vả lại đứng giữa cân bằng, ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Đảo Tân gia sau khi có đảo Cửu Châu, lãnh thổ chiếm cứ đã vô cùng rộng, chỉ sợ gần đến hai trăm vạn, sau cuộc chiến nhất định sẽ trở thành một trong những người có thực lực nhất Nhật Bổn, nhưng Chu Phác hoàn toàn không muốn sau cuộc chiến Đảo Tân gia trở thành cục diện muốn làm gì thì làm, cho nên tạo ra một số phiên chủ lớn, sau đó phối hợp cùng triều đình Nhật Bổn cùng giữ cân bằng Đảo Tân gia, tránh cho nhà này khó khống chế.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây