Nghiêm Quảng nói những lời này khiến lòng Triệu Tùng khẽ động, cảm thấy thông suốt. Cho tới nay gã đều đi theo nguyên soái, nhất là dưới trướng Trần đại soái đánh trận, chỉ xem lúc đi theo bọn họ lĩnh quân tác chiến là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cũng không có nghĩ qua tương lai tiền đồ của bản thân sau này. Bây giờ vừa ngẫm nghĩ… Cũng rất có lý lẽ.
Ngày trước gã mang trong người thật nhiều công trạng, bây giờ đã là Huỳnh Dương Bá Đại Hán, trong quân bây giờ được phong Bá có mấy người? Những Nguyên soái này sớm muộn cũng có ngày hồi kinh đảm nhiệm những chức vụ nhàn cư, đến lúc đó lấy chiến công của gã, cùng với thân thế thân nhân họ hàng xa hoàng gia, trở thành người cầm đầu toàn bộ lục quân cũng không có gì khó tưởng tượng… Nếu như không phải đối với gã là thân tín mà nói thì bệ hạ sao có khả năng phó thác trọng trách như vậy gửi gắm cho bản thân mình đây?
Xem ra quả thật không cần phải nhất thời gấp gáp.
- Tốt lắm, bây giờ những lời khác cũng không cần nhiều lời, chúng ta cũng chỉ cần dồn sức đánh một trận thật tốt, để bệ hạ cảm thấy chúng ta đáng dùng, hơn nữa đáng tin cậy… Việc khác, nếu muốn các quân khác tâm phục khẩu phục, thì chúng ta phải lấy ra bản lĩnh thực sự, làm chút chuyện mờ ám cũng vô dụng thôi.
Triệu Tùng trầm mặc một lát rồi lại nói.- Ngươi yên tâm đi, vốn dĩ tôi không có ý định chèn ép hai người Lê Hoàng Hà và Mã Đồng Tể, bọn họ nói thế nào cũng là quý tộc Đại Hán, dù thế nào tôi cũng không thể khiến hai người họ chịu thiệt thòi. Tôi chỉ muốn Tất Túc bọn họ đánh trước một trận mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây