Nhưng mấy năm nay Đổng Băng Phong biểu hiện xuất sắc, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện làm việc cho Triệu Tiến, khiến cho bọn họ rất khó hiểu. Thầm nghĩ con trai của một Thiên hộ cung kính trung thành với con trai của một Bách hộ, đây chẳng phải là làm loạn quy củ rồi sao? Triệu Tiến làm ra nhiều đại sự, bọn họ mới xem như yên tâm, nhưng cũng có người lo lắng, muốn tận mắt xem thử. Vị Loan Tùng sư phụ này trong lòng có suy nghĩ như vậy nên lúc này vẫn đang quan sát.
Triệu Tiến bước đi không ngừng, trầm ngâm một hồi liền nói:
- Có thể xác định một việc, sẽ không có mai phục, phải đánh thì cũng là đánh chính diện, bọn họ người đông, nhưng cũng không phải là một phe, chỉ là một đống cát rời, chúng ta ít người, nhưng hơn trăm người như một nắm đấm. Đánh!
Loan Tùng đã lấy một chiếc bánh bột mì từ trong túi ra, bẻ ra thành mấy miếng đưa vào miệng con ngựa, sau khi cho thú cưỡi ăn xong, y lại chỉnh trang lại cung tiễn và cương đao hai bên yên ngựa. Loan Tùng không có chút khẩn trương nào đối với cục diện này, y và Đổng Băng Phong đều mang theo vật cưỡi, nếu thật sự không xong, thì cưỡi ngựa rời khỏi, tự bảo vệ mình rất đơn giản. Loan Tùng chỉ là hiếu kỳ là dưới tình hình địch đông ta ít, Triệu Tiến lại tùy tiện đưa ra một quyết định như thế này, đám huynh đệ của hắn sẽ phản ứng như thế nào, biết rõ khó đánh tất bại, nhất định sẽ có người sợ khó mà lui bước. Nếu thật sự như vậy, Đổng Băng Phong cũng không cần phải ở lại đây làm gì.
Nhưng điều khiến Loan Tùng sư phụ bất ngờ ra Triệu Tiến vừa nói ra một câu, những người khác đều không nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước. Y vốn dĩ nhìn thấy người thanh niên mập mạp đeo đao giống như có chủ ý, nhưng không ngờ cậu ta cũng chỉ khẽ gật đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây