Sắc mặt Tiêu Thập Tam Nương hơi biến đổi, trong mắt thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, cười gượng nói: “Đại nhân nói đùa rồi.”
“Thập Tam Nương nào có may mắn như vậy chứ.”
Lâm Mang cười nhẹ, nhìn chén trà khẽ lay động trong chén, hứng thú nói: “Người tiếp viện của ngươi đến rồi.”
Tiêu Thập Tam Nương trong mắt thoáng hiện lên vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, làm sao tên này mà biết được?
Trong lòng đang thắc mắc, bên tai đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa như sấm sét.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây