Nếu thắng, Liêu Đông Môn sẽ thu được lợi ích lớn, thất bại thì mọi chuyện như không hề xảy ra, đâu phải lý lẽ của kẻ thất bại.
Tôn Lập Xuyên nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, các đầu ngón tay trắng bệch căng thẳng như muốn chui vào lòng bàn tay.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cả người hắn ta cảm thấy lạnh ngắt.
Một tiếng “Đùng!” vang lên.
Tôn Lập Xuyên quỳ gối trên mặt đất, giọng cầu xin nghẹn ngào: “Xin Lâm đại nhân tha thứ, chúng ta đã lầm lỡ, nhưng những đệ tử này không liên quan, kính mong ngài thương xót cho họ một con đường sống.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây