“Anh Vĩ! Anh Vĩ! Cầu xin anh châm chước cho, kêu tôi làm gì cũng được hết, tôi chỉ có mỗi một đứa con trai này thôi, tuyệt đối không thể làm hại nó được!”
Trần Bảo Trụ vừa nhìn thấy Vương Đại Vĩ đã lập tức quỳ rạp xuống sàn nhà, ông ta cũng không còn quan tâm đến hình tượng gì đó nữa mà ôm chặt đùi của người ta, không chịu buông.
Nếu như đây là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì Vương Đại Vĩ còn có thể châm chước cho một chút, nhưng trước mặt lại là một ông chú trung niên dầu mỡ khiến cho anh ta chỉ cảm thấy buồn nôn đến cực điểm.
Vì thế, Trần Bảo Trụ bị anh ta đá cho một cước mà không hề nương tình tí nào: “Cút qua chỗ khác, tính làm ai mắc ói hả?”
Vương Đại Vĩ nghênh ngang ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng khách của nhà họ Trần, vừa vặn ngay trước mặt hai cha con nhà họ Trần đang quỳ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây