Mà lúc này, tiếng khóc của trẻ con vang bên tai mọi người vẫn kéo dài không dứt, hết tiếng này đến tiếng khác, âm thanh càng ngày càng thê thảm.
Dương Hải Bình cũng hơi sợ hãi run rẩy, đang không biết phải làm thế nào thì lại trông thấy ánh mắt của Vệ Miên đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, vẻ mặt cũng không còn nhàn nhã như lúc mới đầu.
Hai mắt anh ta lập tức sáng ngời, đúng rồi, sao anh ta lại quên mất một vị đại sư chân chính này chứ?
Vì thế, anh ta chạy bước nhỏ đến bên cạnh Vệ Miên: “Đại sư?”
Vệ Miên đang nhìn chằm chằm vào đám âm khí vẫn luôn bay lơ lửng giữa không trung kia, âm khí này đã dày đặc đến độ cô chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây