Thấy Triệu Phương không nói gì, trên gương mặt của Hầu Văn Đình lóe lên vẻ khó xử, cô ta lại tiếp tục ăn nói nhỏ nhẹ: “Cho dù anh cảm thấy Nhị Ni còn nhỏ nhưng bây giờ chúng ta cũng được tính là đang mượn sức của Đại Ni rồi còn gì, bằng không, lấy đâu ra một căn nhà đẹp như thế này để ở?”
Câu này vừa dứt là Triệu Phương quay phắt đầu qua nhìn cô ta với vẻ mặt bực bội: “Mượn sức của Đại Ni thì có liên quan gì đến cô, là nhà họ Triệu tôi nuôi con đấy lớn cơ mà!”
Hầu Văn Đình vừa nghe được câu này là trong lòng cảm thấy hơi bất mãn, vì toàn bộ công lao dưỡng dục Đại Ni suốt mấy năm nay của cô ta đều đã bị gạt bỏ, nhưng cô ta lại không dám phản bác.
Còn Triệu Phương nhìn thấy cô ta như thế lại càng lúc càng dị ứng hơn, từ sau khi hai người họ đẻ Nhị Ni xong, mối quan hệ mãi vẫn chẳng tốt đẹp nổi, Triệu Phương cảm thấy cả đời này của mình không có con trai chính là không có gì để trông mong nữa.
Nếu vẫn là cuộc sống khổ cực như trước đây vậy cũng thôi đi, nhưng mắt thấy điều kiện gia đình càng ngày càng tốt mà anh ta lại không có nổi một đứa con trai cho mình, sau này tất cả đều phải nhờ cậy vào cháu trai mà sống khiến trong lòng anh ta có hơi khó chịu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây