Cô đã nhìn ra được ông Triệu kia không phải cái thứ gì tốt đẹp nhưng không ngờ đối phương lại súc sinh đến mức độ này.
Dưới sự hướng dẫn của cô, Nhị Ni cuối cùng cũng bện thành công một con châu chấu lỏng lẻo, có điều, đối với cô bé mà nói thì nó đã chất như nước cất rồi.
“Oa, em phải đi khoe với Tư Văn mới được.”
Nhị Ni nhảy bật dậy với vẻ hào hứng rồi cầm tác phẩm của mình chạy ra ngoài, cô bé còn phải chia sẻ cho người bạn tốt của mình xem, ừm, thuận tiện thể hiện luôn tay nghề của mình nữa.
Lúc này, trước cổng sân của nhà trưởng thôn chỉ còn lại mỗi Vệ Miên và Đại Ni.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây