“Anh nói anh đi, đã nhiều tuổi như thế rồi nhìn thấy con gái trẻ đẹp là không đi đường nổi, bộ anh quen biết người ta hay gì mà dám giao con cho người ta bế? Nếu Thần Thần bị người ta bế đi, nếu người ta không trả lại cho anh thì sao, anh chưa từng nghĩ đến mấy vấn đề đó à. Tôi nói cho anh biết, Trần Chính Cương, nếu Thần Thần có mệnh hệ gì thì tôi… tôi… tôi không muốn sống với anh nữa!”
Trần Chính Cương vừa thấy vợ nổi giận đã vội vàng ném thằng con trai qua một bên rồi đi tới dỗ.
“Ôi trời, em nhìn em đi, đã là thời đại nào rồi, đào đâu ra nhiều người xấu như thế, huống chi cô gái trẻ người ta cũng chỉ mới mười mấy tuổi thôi, có thể có lòng dạ xấu xa gì được chứ. Trong lúc anh lấy hàng cũng không có người nào khác, chỉ mới mười giây là đã lấy xong rồi.”
Trên thực tế, cho dù có nhanh đến đâu cũng phải mất mấy phút nhưng bây giờ có thế nào cũng không thể thừa nhận được.
Tưởng Dao hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, chỉ nghĩ vừa rồi nếu như thật sự mất đứa con trai thì sợ rằng bà ta sẽ không chung sống nổi với Trần Chính Cương nữa, đừng thấy tối hôm nào đứa trẻ cũng la khóc khiến bà ta không thể nào ngủ ngon được nhưng nếu thật sự mất con, sợ rằng bà ta cũng có lòng muốn chết luôn quá.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây