Khúc thịt nhỏ đợi bóng lưng của cô biến mất ở cửa căn nhà lầu nhưng bàn tay mũm mĩm đó vẫn còn đang vẫy như cũ, miệng còn không ngừng “bai bai, bai bai.”
Ban nãy Trần Chính Cương hơi sững sờ nhưng ông ta xưa nay là một người trong đầu sẽ không nghĩ quá nhiều thứ, quyết định sau khi về nhà hỏi vợ rồi lại nói sau, vì thế, ông ta ôm đứa con rời đi.
Sau khi trở về căn nhà lầu, Vệ Miên mở bọc hàng ra rồi ngay lập tức thử quần áo, giống với bộ mà Phùng Tĩnh đã mua cho cô, đều rất vừa người, mặc vào vô cùng có tiên khí, còn đặc biệt có khí chất của cao nhân.
Ừm, câu này Ngưu Tĩnh Di bảo.
Người giấy nhỏ chủ động giúp cô giặt sạch quần áo mới, Vệ Miên thì đi lên lầu trước, cô tiến thẳng vào thư phòng, mở máy tính lên và tra mấy nội dung có liên quan đến ăn mày, sau đó cũng đọc qua mấy bình luận. Có người nói phần lớn ăn mày đều là thành viên của một nhóm, cố tình đánh gãy tay chân của nhưng đứa trẻ bị lừa bán đến đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây