Anh ta còn biết Lâm Tuyết với Phan Húc Đông có một đứa con trai, cũng biết Phan Húc Đông đã thi công chức, lại mượn quan hệ của nhà họ Lâm để một đường tiến lên cao.
Nhưng năm ngoái trong buổi họp lớp có gặp mặt Lâm Tuyết, anh ta cứ cảm thấy cô ta sống không được vui vẻ. Cô ta sẽ không thích loại cuộc sống áp lực đó, cho dù biết nhưng cũng không có bất cứ cách nào khác cả, bởi vì cô gái này chưa bao giờ từng thuộc về mình.
Lâm Tuyết nhìn thấy chủ chiếc xe màu trắng là người mà mình quen biết bèn dứt khoát theo xuống khỏi xe, cô ta chào hỏi Tôn Ngạn Bác với vẻ hơi xa cách nhưng cũng thận trọng: “Lớp trưởng, đã lâu không gặp.”
Tôn Ngạn Bác nhìn gương mặt đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của mình ở ngay trước mặt mà có hơi hoảng hốt, cứ như thể được trở về hồi cấp ba, hồi đó, cứ mỗi khi quay trở về sau kỳ nghỉ, cô ta đã đều sẽ nói với mình một câu: “Lớp trưởng, đã lâu không gặp!”
Hình ảnh lại xoay chuyển, Vệ Miên nhìn thấy cảnh vật xung quanh đã thay đổi, chỗ này là một đại sảnh khách sạn, chắc hẳn có một đôi tân nhân sắp tổ chức đám cưới ở đây, hội trưởng vừa bận rộn lại vừa náo nhiệt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây