Sắc mặt của Phan Húc Đông nặng nề, anh ta ổn định tinh thần rồi tiếp tục cởi cúc áo: “Cái gì mà chia tay trong hòa bình, chúng ta đang sống rất tốt cơ mà, em nói mấy lời không cát lành như thế để làm gì, có phải em lại nghe bóng nghe gió gì rồi không?”
Anh ta thay bộ quần áo ở nhà vào, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuyết, xoa mi tâm, làm như rất mệt mỏi mà nói: “Đã nói với em là khoảng thời gian này anh rất bận, vừa mới được điều tới đây lại còn ở một cương vị có thực quyền như vậy nữa, người muốn bám vào chúng ta quá nhiều, mà người muốn tìm điểm yếu của anh rồi kéo anh xuống lại càng nhiều hơn. Anh ở bên ngoài còn không đối phó nổi đây, em ở nhà không thể bớt dày vò, khiến anh bớt lo một chút được hay sao?”
“Càng vào thời khắc mấu chốt này lại càng có người đồn đãi linh tinh, chỉ đợi gia đình ta không yên, không thể lo được chuyện ngoài! Nhưng cứ cố tình vào loại điểm này, em không giúp anh ổn định hậu phương cũng thôi đi, lại còn dày vò anh nữa, chia tay trong hòa bình cái gì? Thật sự quá không hiểu chuyện!”
Lâm Tuyết vốn còn hơi đau lòng nhưng nhìn thấy mấy lý do lý trấu này của anh ta xong đột nhiên lại không thấy đau lòng nữa, cũng khó cho anh ta ghê, đi làm đã rất vất vả rồi mà về nhà còn phải diễn với cô ta nữa, hơn nữa, cô ta đã bằng lòng ly hôn rồi mà người này vẫn không chịu nói thật.
“Tôi đã biết chuyện giữa anh và Dương Thiến rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây