Nếu như Phan Húc Đông thật sự có người ở bên ngoài vậy anh ta chắc chắn sẽ càng cẩn thận hơn khi ở Thanh Bình, Lâm Thanh Vân không tin anh ta có thể thận trọng mãi được như thế, sớm muộn gì cũng sẽ để lộ manh mối mà thôi.
“Cháu đừng vội nghĩ nhiều, có người nhà ở đây, có nhiều người nhà họ Lâm đứng sau lưng cháu như thế cũng không phải đã chết hết, còn có thể để cháu chịu ấm ức được nữa sao?”
Mẹ Lâm vỗ lên bả vai của cô cháu gái mà an ủi.
“Vâng!” Lâm Tuyết vừa mới khóc một trận xong, cuối cùng tâm trạng cũng đã đỡ hơn rất nhiều. Cô ta cũng vì nhẫn nhịn lâu như thế không có người để nói chuyện nên trong lòng khó chịu mà thôi, sau khi trút ra được rồi sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Thấy hai người đã nói chuyện xong, Phùng Hiến Cương giả bộ như vừa mới về, anh ta đẩy cửa vào và cởi giày một cách vô cùng tự nhiên, sau đó làm như vừa mới phát hiện ra Lâm Tuyết trong phòng khách, nói với vẻ kinh ngạc: “Chị tới rồi à, mấy hôm trước em còn nghe mợ nói định tìm người dọn qua căn nhà ở bên đó cho các chị, để các chị về có thể vào ở bất cứ lúc nào, không ngờ chị lại về nhanh như thế!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây