Trong nét mặt của Cao Nhất Phi như chứa một vũng nước xuân, ngay cả gò má và khóe mắt đều mang theo ý xuân không nói rõ được: “Được, vừa vặn hôm nay công việc của em cũng không nhiều, đợi em kết thúc công việc sẽ lái xe đến đón anh nha, bảo bối.”
“Được, vậy vất vả cho cục cưng rồi, tối qua có phải đã đánh em đau rồi không? Anh đảm bảo lần sau chắc chắn sẽ không như vậy nữa, cục cưng, em phải biết, anh…”
Gò má của Cao Nhất Nhi càng thêm ửng hồng: “Bảo bối, em biết cả mà, anh chỉ quá yêu em mà thôi, em đều hiểu hết!”
Giọng của cô ta không tính là lớn nhưng bên trong quán cà phê yên tĩnh, thính lực của Vệ Miên lại tốt hơn hẳn người bình thường cho nên cô có thể nghe được rất rõ ràng nội dung của cuộc đối thoại.
Vệ Miên: “…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây