Trịnh Hạo thấy Vệ Miên là lần đầu tiên tới núi Hồng Diệp nên dự định dẫn cô đến ngôi chùa ở một ngọn núi khác thăm, anh ta cười nhe răng, vừa mới quay người lại đã thấy tầm nhìn của Vệ Miên rơi lên gương mặt mình.
“Sao thế đại lão? Chúng ta đi ăn cơm rồi lại qua bên đó sau, thế nào?”
Vệ Miên quan sát thật kỹ vài lần sau đó lắc đầu: “Sợ rằng anh phải về nội thành nhanh nhất có thể thôi.”
“Sao vậy?”
Vệ Miên nhìn thấy tang khí cứ quanh quẩn trên gương mặt anh ta, cô không khỏi phải nói thẳng: “Sợ rằng ông nội anh sắp không được nữa rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây