Trịnh Hạo vừa vào phòng là Vệ Miên đã nhướng mày nhìn.
Chỉ mới hai tháng không gặp mà người kia đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, không còn bộ dáng bộp chộp của trước kia nữa, nhưng vừa mở miệng là loại điềm tĩnh đó đã mất.
“Đại lão, cô nhất định phải giúp tôi, anh trai tôi đã hôn mê hơn mười ngày rồi! Chỉ cần có thể tìm được hồn phách của anh tôi về thì tôi chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cô!”
Trong khoảng thời gian này, Trịnh Hạo thật sự đã cố hết sức rồi, thuật pháp của anh ta vốn bình thường nhưng anh cả đang nằm ở đó, anh ta nhất định phải làm chút chuyện gì đấy cho nên mỗi ngày đều ra ngoài tìm kiếm, đến hết những nơi mà anh cả thích đi nhưng vẫn không tìm được.
“Đừng gọi đại lão, tôi tên Vệ Miên, anh có thể gọi thẳng tên tôi, trước cứ nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đã.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây