Chín giờ tối, Lâm Tử Hàng ngồi trên sô pha trong phòng tại khách sạn nhìn người anh em tốt phía đối diện như vừa mới được vớt từ trong thùng nước ra.
“Tôi nói này, cậu đã về nước lâu như thế rồi mà vẫn chưa về nhà, cứ ở khách sạn mãi như vậy hả?”
Lâm Tử Hàng vẫn luôn cho rằng người anh em tốt đang sống ở nhà nhưng không ngờ đối phương lại ở khách sạn, sớm biết như thế, anh ta đã kêu người tới nhà mình ở rồi.
Vẻ mặt của Khúc Bác Văn không thay đổi: “Tình hình gia đình tôi thế nào thì cũng không phải ông không biết, tôi về đó mọi người đều không vui, vậy còn không bằng tạm thời ở trong khách sạn.”
“Nhưng đó cũng không phải kế lâu dài!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây