Mẹ Tần biết sớm muộn gì cũng có một ngày này cho nên khi Vệ Miên qua đây, bà ta không hề ngạc nhiên một chút nào hết, trong lòng chỉ có biết ơn hơn mà thôi, biết ơn cô vẫn còn nhớ đến Nhị Bảo nhà mình.
Vệ Miên nhận lấy phúc đậu mà kiểm tra một phen, xác nhận hồn phách kia quả thật đã được nuôi rất tốt, lúc này mới bắt đầu làm phép.
Kinh văn vi diệu và khó đọc vang lên từ trong miệng cô, cùng lúc đó, một bóng người mơ hồ mở ảo từ từ bay ra khỏi phúc đậu, dần dần hiện ra giữa không trung.
Mẹ Tần nhìn thấy một màn này là nước mắt lập tức rơi xuống, miệng liên tục thì thầm: “Nhị Bảo… Nhị Bảo!”
Cái bóng kia có hình dáng một đứa trẻ sơ sinh, nó liếc mắt nhìn xung quanh với vẻ tò mò rồi tầm nhìn lại rơi lên người mẹ Tần.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây