Tuy rằng bà Hoàng đã lớn tuổi nhưng đầu óc lại rất minh mẫn, trí nhớ còn tốt, bà cụ lập tức nhớ ra được ngôi mộ mà Vệ Miên nói là chỗ nào.
“Ngôi mộ ấy hả, ôi chao, ở đó cũng được một khoảng thời gian rồi, cái hồi mà bà vừa mới được gả về đây còn hỏi thăm từ lão trưởng thôn, nhưng hình như bên trong ngôi mộ kia không chôn người thì phải.”
Mấy người đều khó hiểu: “Không phải chôn người ấy ạ?”
Ánh mắt của bà Hoàng nhìn vào hư không, giống như đang nhìn về phía sườn đồi xa xăm vậy.
“Không phải người nhưng cụ thể trong đó là gì thì hồi đó lão trưởng thôn cũng không nói, sau này ông cụ qua đời rồi, trong thôn cũng không còn người nào biết đến nữa, bà cũng không tò mò đến mức đó nên chỉ nghĩ đó là một ngôi mộ đơn độc mà thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây