Vệ Miên vừa cười vừa gật đầu, trong lòng lại ghi nhớ địa điểm này, dự định có thời gian phải qua đó xem thử.
Nhắc đến quê nhà là Hoàng Nhị Muội lại nhớ đến bà nội đã nuôi nấng mình từ nhỏ đến lớn, khiến cho cô ta từ nhỏ đã mất đi cha mẹ học được rất nhiều đạo lý nhân sinh.
“Đại sư, năm nay tôi đã ba mươi hai tuổi rồi, gặp được một người đàn ông phù hợp cũng không dễ dàng gì, cô nói xem tôi có nên buông không?”
Vệ Miên cúi mắt nghĩ ngợi, chỉ từ một câu nói này đã có thể nghe ra được Hoàng Nhị Muội không muốn từ bỏ Phương Hiểu Lượng.
“Cô Hoàng có mang theo sinh thần bát tự của mình không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây