“Xét từ bát tự của Vương Tịnh Bạch thì cô ta có mệnh cách kết hôn muộn, đào hoa chính sẽ xuất hiện vào năm cô ta ba mươi tám tuổi cho nên ông bà không cần phải quá mức sốt ruột, duyên phận tới thì hiển nhiên sẽ tới thôi.”
Bà Vương nghe xong là lập tức xị mặt, bà ta có hơi bất mãn.
“Vậy có cách nào có thể khiến đào hoa của nó tới sớm một chút được không?”
Vệ Miên nâng mí mắt lên nhìn bà ta và nói với giọng thờ ơ: “Bà Vương này, có phải bà đã hoàn toàn quên mất một kiếp vào mấy hôm trước của Vương Tịnh Bạch rồi không, bất cứ một chuyện gì cũng chú trọng vào nhân quả, có được thì chắc chắn cũng có mất, đương nhiên không có khả năng tất cả chuyện tốt đều quy hết vào gia đình bà, bà nói xem có đúng không?”
Bà Vương xấu hổ, còn định nói gì đó, đến cuối cùng vẫn đành ngậm miệng lại sau khi bị ông Vương trừng mắt nhìn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây