Ông chủ cứng đờ người, hạ thấp giọng: “Ngay cả chuyện này cô cũng nhìn ra sao?”
Cảnh Dư Hạo đứng bên cạnh nghe hai người bọn họ nói chuyện cứ như đánh đố, đầu óc mơ hồ.
“Nhìn cái gì? Nhìn ra cái gì?”
Ông chủ sợ Giang Hoài Tuyết nói ra, vội vàng cười trừ: “Không có gì, không có gì.”
Ông ta cầu xin Giang Hoài Tuyết: “Đây chính là bát cơm của tôi, thầy Cận, xin cô nương tay, đừng nói ra ngoài, nếu không để cho đối thủ phá giải, thì tôi tiêu đời mất.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây