Nhưng đuôi mắt cô ta lại nhọn hoắt, đào hoa mang sát khí, cho thấy người mà cô ta đang yêu dường như không thật lòng với cô ta.
Nghĩ đến Tạ Hiên, người có tiếng tốt trong miệng ông bà Nguyễn, Giang Hoài Tuyết cảm thấy khó hiểu: “Chúc cô may mắn.”
Nguyễn Như Mạn cảm thấy ánh mắt và lời nói của cô rất kỳ quái, nhưng lại cho rằng cô đang cố tình nói móc mỉa, bèn hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.
“Đúng rồi, còn có một chuyện.” Giang Hoài Tuyết sực nhớ ra điều gì đó.
“Nghe nói chiếc váy đó được may đo cho cô? Lúc nãy lúc cô cầm lên, tôi có liếc nhìn qua, vòng ngực nhỏ, vòng eo to, váy lại ngắn, chắc chỉ có cô mặc mới vừa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây