Vừa mới đi được hai bước, đã có một người khác xông vào.
“Tạ Trọng Diên” thở hổn hển, chạy đến trước mặt “Giang Hoài Tuyết”, nhìn chằm chằm cô: “Bạn học Giang, mấy ngày này... mấy ngày nay...”
“Giang Hoài Tuyết” nhìn anh ta, lập tức hiểu ý anh ta: “Tôi cũng nhớ.”
“Tạ Trọng Diên” thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta còn tưởng rằng chỉ có mình anh ta có những ký ức đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây