Tiểu Đào áp sát vào anh ta, nhìn anh ta qua chiếc ly thủy tinh, khẽ nói bằng giọng điệu mờ ám: “Anh không muốn sao? Đây là ly rượu tôi vừa mới dùng đấy.”
Miệng ly chạm vào môi, nhưng không phải là cảm giác lạnh lẽo của thủy tinh, mà là một cảm giác nóng rực như thiêu như đốt.
Trán Tiết An toát mồ hôi, đầu óc trống rỗng, cũng không biết mình đã làm gì, đến khi hoàn hồn lại thì ly rượu đã cạn sạch, trong miệng còn sót lại mùi rượu nồng nàn.
Tiểu Đào xoa đầu anh ta như đang thưởng cho một chú cún con: “Ngoan lắm.”
“Hình như anh nhỏ hơn tôi ba tuổi thì phải? Đã từng yêu ai chưa?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây