Ung Vịnh chỉ muốn túm lấy cô, hét lớn: Chuyện này mà còn chưa gọi là hoang đường, vậy thì cái gì mới gọi là hoang đường!
Chị ta rời khỏi bệnh viện với vẻ mặt hoảng hốt, trở về công ty.
Lúc bước ra khỏi thang máy, chị ta tùy tiện gọi một trợ lý, nói với giọng yếu ớt: “Đặt một phòng họp, liên lạc với nhân viên bộ phận PR đến họp, nói là có chuyện quan trọng, à đúng rồi, nếu như sếp đang ở công ty thì mời sếp đến luôn.”
Ung Vịnh ngồi trong phòng họp, chờ mọi người đến, châm một điếu thuốc, mượn nicotin để tiêu hóa tin tức mà mình vừa biết được hôm nay.
Lúc này, chị ta mới chậm rãi ý thức được, linh khí khôi phục, toàn dân tu tiên mà Giang Hoài Tuyết nói rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây