Bà Nguyễn không nhịn được lên tiếng: “Hoài Tuyết, mẹ biết con oán trách chúng ta, nhưng con cũng phải thông cảm cho chúng ta chứ.”
“Nhà chúng ta chỉ có một đứa con gái, cần đứa con gái này phải ưu tú một chút, để gia đình chúng ta phát triển tốt hơn, mọi mặt Mạn Mạn đều giỏi hơn con, chúng ta cũng không còn cách nào khác.”
“Thật ra chúng ta cũng muốn đối xử tốt với con, nhưng Mạn Mạn dù sao cũng đã sống ở nhà họ Nguyễn ngần ấy năm, con bé khi đó có rất nhiều mối quan hệ, lại còn có hôn ước tốt như vậy, lúc đó chúng ta chưa từng gặp con, cũng không biết con là người như thế nào, sợ con không hòa nhập được với cuộc sống ở đây, cho con gả sớm một chút cũng là vì muốn tốt cho con.”
Nói đến đây, bà Nguyễn lại tỏ vẻ tủi thân: “Ngược lại là con, sau khi con trở về nhà họ Nguyễn cũng đâu có làm gì cho nhà họ Nguyễn đâu, chúng ta dù sao cũng lo liệu chuyện đại sự cả đời cho con, muốn tìm cho con một chỗ dựa vững chắc, tuy rằng chúng ta đối xử với Mạn Mạn không tệ, nhưng đối với con cũng rất tốt rồi.”
Giang Hoài Tuyết còn chưa kịp lên tiếng, Nguyễn Như Mạn đã nhảy dựng lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây