Anh lẩm bẩm: “Hóa ra không phải là mơ…”
Giang Hoài Tuyết lúc này mới biết tại sao anh lại phát điên vào sáng sớm tinh mơ như vậy, cô đẩy anh ra: “Tất nhiên là không phải mơ rồi, dậy mau, anh đè nặng chết đi được.”
Tạ Trọng Diên ôm chặt eo cô, dễ dàng bế cô ngồi lên đùi mình chỉ bằng một cánh tay.
“Anh cứ tưởng mình lại nằm mơ…”
“Hoài Tuyết, nếu đây là mơ, xin hãy để anh mãi mãi chìm đắm trong giấc mộng này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây